Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em
Chương 8 : Tiết học thứ tám
Ngày đăng: 17:20 18/04/20
Edit: Sherry
Anh cười than, như một mảnh lông chim lướt qua màng nhĩ, Chu Hạm Đạm chỉ cảm thấy trong tim vừa mềm mại vừa ngứa ngáy, mặt cũng đỏ hơn.
Đi song song về hướng trường học, trên đường lớn màu xám trắng làm từ xi măng, dòng người như dệt, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa những chiếc lá xanh mởn chiếu xuống.
Chu Hạm Đạm xúc động mà nghĩ, có lẽ đây sẽ trở thành buổi sáng tốt nhất trong toàn bộ thời cấp ba của cô.
Nhưng, đường cuối cùng cũng sẽ hết, theo như nội quy trường học, xe đạp của học sinh phải đem đến để trong nhà giữ xe.
Đi tới hai bước nữa là rẽ cua, buộc phải chia thành hai ngả, Chu Hạm Đạm mấp máy môi, đành phải sớm nói rõ tình huống với Lâm Uyên:
"Thầy Lâm..."
"Ừm." Lâm Uyên đáp.
Chu Hạm Đạm liếc mắt nhìn sống mũi thẳng tắp của anh: "Em phải dắt xe đến để trong nhà xe."
Lâm Uyên chợt hiểu ra: "Ừ, đi đi."
"Sẽ không..." Cô ra vẻ đĩnh đạc nói, lại thẹn thùng kì quái, ánh mắt rơi đến chỗ khác: "Đi cùng với thầy."
Lâm Uyên thu mắt, nhìn cô gái có hơi nghiêng nghiêng đầu, cuối cùng sót lại trong tầm mắt anh một đoạn lông mi mềm mại, khóe môi hơi cong: "Được."
"A, " Chu Hạm Đạm nhớ lại: "So với thầy Tưởng thầy giảng bài tốt hơn, thật đó, em và bạn của em đều cảm thấy như vậy, ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết đấy."
Lâm Uyên nhíu mày: "À, vậy tôi đây chờ xem thành tích bài kiểm tra tháng của các em."
Chu Hạm Đạm: "..."
Cái này có tính là mình đào hố cả lớp không?
Cô nán lại chờ anh chu đáo hỏi: "Thầy còn vấn đề nào khác không ạ?"
"Tạm thời không có." Lâm Uyên đáp.
Ngã ba đường, Chu Hạm Đạm bẻ tay lái, gấp gáp muốn chạy đi. Cô cấp tốc tìm kiếm nhà xe ở khu vực gần sát đường đi xem có còn chỗ trống hay không, nếu còn cô sẽ không để lỡ thời gian, còn có thể đi cùng thầy Lâm một tầng lầu dạy học.
Bất đắc dĩ tất cả đều bị đám bạn học quỷ lười kia chiếm kín không một kẽ hở, căn bản không thể chen vào.
Chỉ có thể mệt mỏi nói: "Em phải đi rồi."
Lâm Uyên ngừng chân: "Ừ, gặp lại trên lớp."
Một câu, khiến Chu Hạm Đạm trong nháy mắt nở hoa nhỏ trong lòng, đột nhiên xuất hiện cảm giác ước hẹn, làm cho tim cô đập nhanh như hươu chạy.
Xoay xe quay người, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhất định là cô suy nghĩ quá nhiều rồi, thầy Lâm rõ ràng chỉ là lễ độ tạm biệt. Nhưng bất kể thế nào, cũng chính là hẹn ước cùng cô gặp nhau trên lớp nha, anh cũng không có cùng bạn học khác hẹn ước gặp nhau trên lớp đâu đó.
Suy nghĩ đến đây, Chu Hạm Đạm không kìm nén được quay đầu lại.
Một giây sau, khóe miệng cô sụp xuống, cõi lòng tan nát muốn nứt toát, bởi vì có một nữ sinh đi ngang qua đang cùng thầy Lâm trò chuyện.
Nữ sinh kia, cô không biết, chắc là bạn học lớp khác, nhưng nhất định cũng là học sinh của thầy Lâm.
Còn xõa tóc, màu đen dài thẳng rất đỏm dáng, không sợ hết giờ chủ nhiệm lớp tìm đến nói chuyện à?
Đăng xong cái này, Chu Hạm Đạm kẹp áo ngủ, chuẩn bị đi tắm rửa sạch sẽ.
Vừa ra khỏi cửa, cô bị dọa đến nhảy dựng lên, mẹ thế mà lại còn ở phòng khách xem tivi.
"Sao mẹ còn chưa ngủ!"
"Sao con còn chưa tắm rửa!"
Hai mẹ con cùng lúc hỏi, tiếp đó cùng cười rộ lên.
Mẹ nói: "Còn có một chút, sắp xem xong rồi."
Chu Hạm Đạm chỉ vào quần áo lúng túng đáp: "Con tắm trước đó rồi giờ đi thay đồ~ "
Mẹ khẽ cười, cho đi.
Tắm rửa xong, đứng ở trước gương, Chu Hạm Đạm kéo dây cột tóc trên đầu xuống, một đầu tóc hơi cong mềm mại tuôn ra, rơi xuống phủ kín đầu vai.
Khi còn bé ba mẹ cũng không có bạc đãi cô nha, tóc chính là châu báu của nữ giới, cũng không hề thua kém người khác đen bóng như sơn.
Cô nắm tóc lên chải chải hai cái, đột nhiên nhớ tới nữ sinh sáng nay cùng thầy Lâm tán gẫu có mái tóc đen dài thẳng kia, không khỏi nhăn nhăn mũi, khỉ thật, chắc chắn đã từng duỗi tóc.
Đặt lược xuống, lau sơ chỗ ẩm, Chu Hạm Đạm mở cửa trở về phòng.
Trong phòng khách đã không còn một bóng người, mẹ xem phim xong quay về phòng ngủ rồi, nhưng để lại cho cô chén quýt nhỏ để lót dạ.
Chu Hạm Đạm về phòng, bấm sáng điện thoại, QQ đã có không ít thông báo nhắc nhở.
Một giây sau, mẹ Chu đang có chút buồn ngủ nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến hai tiếng "A a" ngắn ngủi, hưng phấn khó đè nén thét lên.
Sao vậy A Hạm Đạm? Bà nhịn không được mở cửa đến hỏi.
"Không có gì, không có gì!" Con gái trả lời như vậy.
Mẹ Chu không muốn hỏi nhiều, mang nghi vấn trở về phòng.
Chu Hạm Đạm chớp mắt vài cái, nhìn hai hàng ID khen ngợi[3] kia nhiều lần, sợ mình hoa mắt nhìn lầm.
Thật sự có anh.
Thật sự là anh.
Cô lừa mẹ,
Làm sao không có gì được chứ!
Aaaaaa!
Cô vui chết mất thôi!
Đêm nay nhất định không ngủ được!
Thầy Lâm cho cô trạng thái khen ngợi a!
[3]: Mình không dùng QQ, không biết khen ngợi có giống như like trên facebook không... lại không dám chém bừa nên để nguyên vậy. (TvT)