Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 23 :

Ngày đăng: 02:54 19/04/20


Quãng thời gian quay phim nhanh chóng trôi qua, giữa tháng bảy có một buổi đấu giá từ thiện rất lớn. Hạt Hạt đã sớm thông báo cho Cố Hi Chi chuẩn bị tham gia, đảo mắt một cái cũng đến rồi. 



Từ lần thử nghiệm với Khúc Hi Chi tại hồ nước nóng, Cố Hi Chi và cô thường xuyên diễn tập trước. Sau khi hai người thương lượng vài chỗ khó nắm bắt thì diễn xuất hiệu quả hơn rất nhiều, chí ít Khương Đồ không chỉ một hai lần biểu dương Cố Hi Chi tại trường quay. Người được khích lệ đại khái sẽ cảm thấy rất phấn khích và đam mê dâng trào. Nói chung là nhân vật chính Cố Hi Chi cuồng đóng phim bây giờ chỉ có bốn tiếng đồng hồ để dự tiệc buổi từ thiện này thôi. 



Do sắp xếp thời gian quá gấp nên sáu giờ tối Cố Hi Chi mới bay đến nơi, vừa xuống máy bay thì nhân viên của ban tổ chức đã đến đón. Cố Hi Chi mới vừa lên xe, nữ nhân viên mới lên tiếng, "Chào Cố tiểu thư, tối nay chúng tôi đã sắp xếp cho cô và Khúc Hi Chi mỗi người đi chung với một vị tiên sinh bước lên thảm đỏ. Hai vị kia đều xác nhận không có vấn đề, cô cũng không có vấn đề gì chứ?" 



Cố Hi Chi giật giật khóe miệng, ép mình bật cười, "Đương nhiên không có." 



Nữ nhân viên trẻ lập tức cất giọng, "Cảm ơn Cố tiểu thư đã giúp tôi thắng cược. Tôi đánh cược với đồng nghiệp là cô sẽ không đi thảm đỏ với Khúc tiểu thư". 



"Làm sao có thể chứ!" Cố Hi Chi nỗ lực để nét cười của mình vui tươi chân thực, "Tôi và Khúc tiểu thư là bạn hợp tác rất tốt!" 



Sự thật đã chứng minh nói chuyện trái lương tâm sẽ gặp báo ứng. Tuy gần đây quan hệ của nàng và Khúc Hi Chi đích thực hòa hoãn hơn trước, nhưng bị bất kỳ ai đem ra so sánh với Khúc Hi Chi đều khiến nàng chán ghét. 



Cố Hi Chi làm tóc xoăn nhẹ chếch sang một bên, xõa dài tự nhiên, váy cổ chữ V màu xanh lục in hoa hở lưng. Mặc đẹp đến thế nhưng lại có vài người không thèm đếm xỉa gì đến trang phục của nàng mà đều hỏi chuyện của người khác. Khuôn mặt của Cố Hi Chi lại đau nát lần nữa. 



"Cố Hi Chi tiểu thư, có tin xác thật nói bộ phim "Vong Xuyên" cô đang quay đổi nữ thứ chính liên quan đến chính trị, cô thấy thế nào?" 



"Cố tiểu thư, tại sao Lâm Minh Linh lại đóng vai nữ thứ chính? Còn nữa, Khúc Hi Chi và Lâm Minh Linh thực sự có quan hệ sao?" 



"Cố tiểu thư! Cố tiểu thư, nhiều người vẫn suy đoán Khúc Hi Chi do một tay Ninh Khâu nâng đỡ, cô cảm thấy thế nào?" 



... 



Một loạt vấn đề rối tinh rối mù không nguyên do nhắm ngay vào Cố Hi Chi khi mới bước xuống xe. Nàng không thể đáp cũng đáp không được, chỉ giả vờ không nghe, mỉm cười theo sau nhân viên mở đường đi tới thảm đỏ. 



Trong số khách mời đến dự bữa tiệc từ thiện long trọng này, ngoại trừ ngôi sao giải trí cũng không thể thiếu các nhà tài phiệt nổi tiếng. Cố Hi Chi đi tới thảm đỏ lại vô ý trông thấy Khúc Hi Chi mặc bộ dạ phục màu đen bước đến. Tuy trang phục được thiết kế theo phong cách rất đơn giản lại rất đúng quy cách, nhưng lớp vải mềm mại ôm lấy vòng eo đong đưa trên người cô cấu thành một tỷ lệ hoàn mỹ, hết sức bắt mắt. Do cùng đi trên thảm đỏ, Cố Hi Chi thấy cô liền lập tức đi về đó vài bước, nhưng khi chỉ còn cách cô một đoạn thì một bóng người lạnh lùng bỗng xuất hiện bên cạnh Khúc Hi Chi. Khí chất của Ninh Khâu rất lạnh nhạt, nàng chỉ cần thấy bóng lưng liền nhận ra anh ta. Thấy Ninh Khâu cúi đầu thì thầm gì đó với Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi dừng chân không muốn quấy rối. Lúc này đột nhiên có một người vỗ vai, nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Lương Ưu Ưu. 



Vừa bắt được Cố Hi Chi, Lương Ưu Ưu lập tức cất giọng khá bí ẩn, "Nghe nói vật phẩm đấu giá tối nay là bộ áo cưới trong phim "Thanh Sa" của Đổng Khanh Khanh mà em họ cậu thích đó. Tôi sẽ cố hết sức giúp cậu mua được nó!" 



Cố Hi Chi ngẩn người, đợi phản ứng chuyển tới đại não mới cảm động cất tiếng, "Tôi biết người bạn như cậu sẽ có ngày tin được mà!" 



Lương Ưu Ưu trợn trắng liếc nàng một cái rồi chạy qua nói chuyện với mấy người đẹp. 



Bữa từ thiện chính thức bắt đầu lúc tám giờ. Cố Hi Chi được sắp xếp cùng Khúc Hi Chi và bạn diễn đi tới thảm đỏ phỏng vấn tuyên truyền cho bộ phim mới. Ban tổ chức xếp chỗ ngồi tách Cố Hi Chi và Khúc Hi Chi ra hai nơi. Ngồi phía trên nàng trùng hợp lại là nam nghệ sĩ cùng công ty - Đường Dư. Cố Hi Chi vừa thấy anh ta liền kinh ngạc lên tiếng, "Đường Dư tiên sinh, thật trùng hợp!" 


Buổi từ thiện được bố trí trên sân thượng của khách sạn. Sau khi Cố Hi Chi ra khỏi hội trường lập tức ấn thang máy. Trong lúc chờ thang lên, Hạt Hạt không ngừng khuyên nàng, "Tiểu Cảnh, máy bay hai giờ mới bay. Bây giờ cậu bỏ đi cũng như không!" 



Cố Hi Chi vẫn kiên trì chờ thang máy, không thèm trả lời Hạt Hạt lấy một từ. 



Hạt Hạt biết nàng tức giận. Cô đang nghĩ cách cứu vãn cục diện này thì vô tình bắt gặp dáng người cao gầy của Khúc Hi Chi đang mặc dạ phục màu đen từ hội trường đi ra, nhất thời sáng mắt lên, "Khúc tiểu thư! Cô đến thật đúng lúc. Cô mau giữ tiểu Cảnh lại đi, không thôi tổng giám đốc Triệu sẽ mắng tôi chết mất!" 



Vừa nghe ba chữ "Khúc tiểu thư", Cố Hi Chi không thèm chờ thang máy nữa mà đi thẳng xuống cầu thang bộ. Khúc Hi Chi thấy nàng đi thang bộ lập tức đuổi theo. 



Hai người đều mang giày cao gót, đi nhanh trên đá cẩm thạch, bước xuống cầu thang càng mạnh hơn. Khúc Hi Chi đuổi theo Cố Hi Chi, trực tiếp kéo tay cản nàng lại, "Tiểu Cảnh, buổi tiệc còn chưa kết thúc, cô muốn đi đâu?" 



Cố Hi Chi hất tay cô ra, cực thiếu kiên nhẫn nói, "Khúc Hi Chi, phiền chị làm cho rõ. Tôi và chị nhiều nhất chỉ là quan hệ hợp tác, tôi đi đâu cũng không đến phiên chị quản." 



Khúc Hi Chi sửng sốt một lúc, lại ôn hòa nhã nhặn lên tiếng, "Được, tôi không hỏi cô đi đâu. Nhưng buổi tiệc mới tiến hành đến một nửa thôi, bây giờ cô bỏ đi sẽ làm truyền thông dậy sóng. Xuất phát từ lợi ích của bản thân cô, tôi cảm thấy cô nên nán lại một lúc." 



"Nán lại một lúc?" Cố Hi Chi chầm chậm ngẩng đầu nhìn cô, đôi môi đỏ sậm trưng ra một nụ cười trào phúng, "Nán lại để nhìn chị và Ninh Khâu tiếp tục đồng tâm hiệp lực cướp đồ của người khác hả?" 



"Tiểu Cảnh!" Khúc Hi Chi thật lòng nói, "Sự tình không phải như cô nghĩ, tôi và Ninh khâu chỉ là..." 



"Chị và anh ta thế nào tôi căn bản không quan tâm". Cố Hi Chi đánh gãy cô, "Chị có biết tôi rất cần món đồ đó không hả?! Tuy mọi người đều có quyền cạnh tranh công bằng, nhưng tôi đã giơ bảng hiệu rồi kia mà. Nếu không phải tôi có nhu cầu đặc biệt quan trọng. Tôi đã nghĩ chị sẽ nể mặt tôi cùng công ty mà nhượng lại bộ đồ đó, nhưng các người trái lại từng bước ép sát. Đúng, tôi thừa nhận tôi không có nhiều tiền, sẽ bị đem ra làm trò cười, nhưng ỷ mình có tiền thì có thể bắt nạt người khác đến thô bạo như vậy sao?" 



"Tiểu Cảnh, cô bình tĩnh chút đi!" Khúc Hi Chi giải thích, "Tôi mua bộ đồ đó không có ý gì khác. Tôi chỉ không muốn để Đường Dư mua được rồi tặng cho cô mà thôi!" 



"Được rồi! Khúc Hi Chi. Đường Dư có tài cán gì khiến một đại minh tinh như chị nhằm vào?! Lúc trước, mọi người nói chị và Ninh Khâu có vấn đề tôi đều không tin, nhưng hôm nay tôi hoàn toàn tin tưởng. Tôi còn ngu ngốc đi tin chị đóng phim với tôi là thực sự muốn kết bạn. Tôi đúng là ngu tới cực điểm mới tin lời chị nói. Chị chưa từng thay đổi chút nào hết, cướp hết những thứ tôi yêu, đoạt hết những gì tôi quan tâm. Chị rất đáng ghét, đáng hận, quả thật cực kỳ kinh tởm!" 



Tất cả ngôn ngữ công kích trở thành vũ khí vô hình, lặng lẽ đâm vào trái tim của người nghe. Cố Hi Chi không kìm nén được tức giận, choáng váng cả đầu óc, tựa hồ nói ra hết những từ độc ác này sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng nói xong nàng liền hối hận. 



Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi đột nhiên nghĩ đến tai nạn mấy ngày trước. Nàng suýt chút bị màn hình rơi trúng, là Khúc Hi Chi kéo nàng ra phía sau bảo vệ mới không bị thương. 



Lâu nay nàng làm gì cũng đều cố gắng hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người, hôm nay không hiểu sao lại như thế. Đáng ra nàng không nên nói cô đáng ghét, đáng hận và kinh tởm như thế, người nào nghe được có lẽ sẽ khó chịu không thể tả. 



Lương tâm cắn rứt đốc thúc Cố Hi Chi mở miệng lần nữa, "Tôi..." 



Lời xin lỗi còn chưa dứt thì đôi môi bỗng nhiên bị hôn lên. Cố Hi Chi ban đầu không có biện pháp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, đợi tới khi hiểu rõ thì hai vai đã bị cô ôm chặt. Kinh ngạc và khó thể vì nụ hôn điên cuồng xuất hiện trên mặt của Cố Hi Chi ngay thời khắc đó. Nàng lập tức dùng hết khí lực đẩy cô ra, tiện thể tát cô một bạt tai, "Chị bị điên hả?!" Sau đó nàng quay đầu đi mất. 



--- ----