Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 44 :

Ngày đăng: 02:55 19/04/20


Đối phương cơ hồ bị rút hết sự sống, Khúc Hi Chi cũng không muốn dằn vặt nàng lâu. Cô lách tay trái vào váy ngủ sờ đến vòng eo nhỏ nhắn, không hề gặp trở ngại nên lập tức đi thẳng lên phía trên. Cô cũng không quên những nơi khác, bất kể là tay hay miệng đều hoạt động rất bận rộn. 



Chỉ cần kích thích một chỗ thôi đã làm Cố Hi Chi muốn chết rồi, bây giờ tay cô còn đặt lên chỗ kế bên nữa chứ. Cố Hi Chi thật sự muốn giết người mà! 



Đỉnh của chỗ ấy bị cô dùng ngón tay khẩy nhẹ. Bên kia cũng đã được cô nhả ra, mãi đến khi không khí lành lạnh sắp thẩm thấu vào thì cô lại bao lấy sưởi ấm. Mắt nàng càng ngày càng ướt át, Cố Hi Chi không chịu được kích thích như vậy, chụp lấy tay cô nói, "Chị đừng... Chỗ đó... A..." 



Nàng mới vừa thốt ra hai chữ thì bị đối phương chặn họng. Tay phải cô mài mòn mơn trớn, bên trái thì dùng đầu lưỡi nặng nề mút mát. 



Tên khốn kiếp này thật là... 



Cố Hi Chi hoàn toàn sụp đổ. 



Trông thấy dáng vẻ muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong của nàng, tâm tình Khúc Hi Chi cũng tốt hơn hẳn. 



Tại sao nàng có thể đáng yêu như thế cơ chứ. Khuôn mặt đỏ lựng, da thịt dưới cổ đều đã biến thành hồng nhạt. Mềm mại như thế, yếu ớt như vậy, thật sự khiến người ta... càng muốn bắt nạt. 



Tay trái lặp lại động tác nhào nặn. Ngón tay tình cờ nhẹ lướt qua. Đầu lưỡi đang xoay tròn bên trong có thể chăm sóc rất nhiều nơi, nhưng cũng không chấp nhất một vị trí. Chỉ là lúc nàng sắp bị áp chế đến rã rời, thì cô lại ngẫu nhiên thưởng cho vài đụng chạm. Cô giống như trẻ con ăn được kẹo ngọt trở nên vô cùng thỏa mãn. 



Khúc Hi Chi mê mẩn tiến hành càng sâu hơn, quyết ý kéo nàng vào hố, cũng không tiếp tục làm nàng mất hứng. 



Mà vào giờ phút này, Cố Hi Chi ngoại trừ cảm thấy nhất định phải băm người trước mặt thành muôn mảnh, chính là cảm thấy mình xong đời rồi. 



Thân thể run rẩy không làm cho nàng sợ. Chuyện khiến nàng sợ nhất chính là trong thân thể mình hình như xuất hiện một sợi dây ngầm nào đấy. Mỗi cử động của cô đều kích thích sợi dây này, mà nó lại còn lướt qua bụng dưới của nàng nữa. Chỉ cần nàng khẽ động đậy thì nó cũng nhúc nhích một cái. 



Cảm giác kỳ lạ dưới thân làm Cố Hi Chi nghĩ đến chuyện lần trước chưa làm xong với Khúc Hi Chi. Một sự xấu hổ không tên khiến nàng cảm thấy rằng: dù chết cũng không thể để xảy ra chuyện như vậy. 



Một lần sai lầm là được rồi. Tuyệt đối không thể ngã hai lần cùng một chỗ được. Huống hồ, có chút tiện nghi bị đối phương chiếm thì cũng được đi, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể phát sinh. Chuyện này không phải chỉ cần nói vài lời xin lỗi là có thể kết thúc được. Chuyện này liên quan đến định hướng nhân sinh của nàng sau này. 



Ý nghĩ rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc. Đầu lưỡi và tay của Khúc Hi Chi đều tăng nhanh động tác. Cố Hi Chi bị kích thích cùng một lúc chỉ muốn khóc thét không thôi. Lúc nãy đang suy nghĩ gì, quyết định cái gì, đều bị động tác của cô xé nát thành muôn mảnh. Quần áo đã bị cô giở lên một nửa, nhưng hành động kéo áo xuống của nàng lại biến thành nắm chặt góc áo. Hình như chỉ cần nàng vừa thanh tĩnh lại sẽ bị cái gì đó đánh bại. 



Giống như đi vào địa ngục hắc ám, không tìm được lối ra, cũng không có bất cứ hy vọng nào. 



Cố Hi Chi đã bị tra tấn đến cơ hồ tuyệt vọng. 



Thân thể nhu nhuyễn như một bãi nước, nàng căn bản cũng không có bất kỳ năng lực phản kích nào. Dáng vẻ làm người ta muốn yêu thương, bảo vệ. Khúc Hi Chi thì thầm bên tai nàng, "Hình như em... rất khó chịu hả?" 



Cố Hi Chi thu tầm mắt đặt hết trên người cô, rồi trừng cô. 



Cái này gọi là khó chịu sao? Rõ ràng bị chị dằn vặt đến chết đi sống lại thì có. Hơn nữa, giọng điệu vô tội đó là sao chứ!? Chuyện này rõ ràng do một tay chị tạo thành mà! 


Đối với Khúc Hi Chi mà nói thì điều này hiển nhiên không thể thương lượng. 



Cơ thể phía trên co giật, cám dỗ cô sa lầy. Đầu ngón tay tiếp tục hướng về phía trước thì gặp phải một tầng trở ngại chặn ngay lối đi. Khúc Hi Chi ngẩng đầu lên nhìn nàng. Cố Hi Chi rõ ràng cũng nhận ra được điều gì, nhưng nàng đang bị cảm giác xa lạ kia doạ sợ, nhất thời không nói được tiếng nào. 



Ngón tay Khúc Hi Chi dừng lại trong chốc lát rồi lại tiếp tục tiến lên phía trước, ôn nhu mà kiên định phá mở vật cản. 



Cảm giác này... 



Toàn bộ khoái cảm vào đúng lúc này đều bị cảm giác đau đớn thay thế. Cố Hi Chi ban đầu đã muốn giết người, bây giờ lại càng muốn giết người hơn nữa. 



"Chị... Khốn nạn! Đau..." Nàng vốn đang bị cô làm cho thất điên bát đảo. Bây giờ, thứ cô đem đến cho mình không phải vui vẻ mà là đau đớn. Cố Hi Chi hận không thể xé xác cô ra thành trăm mảnh, hai tay ra sức đánh cô thình thịch. 



Lần đầu làm chuyện như vậy, Khúc Hi Chi cũng rất đau lòng trước phản ứng của nàng nên động tác hơi có trì trệ, nhưng cũng may cô còn đủ bình tĩnh. Đầu tiên là hoạt động ngón cái, dùng lòng bàn tay xoa xoa để giảm bớt đau đớn. Đầu ngón tay kia cũng nhất thời không động đậy nữa. 



Đau đớn, dù sao cũng chỉ là tạm thời. Tuy khoái cảm trước đó được tích lũy rất nhiều trong nháy mắt bị vứt qua một bên, nhưng cơn đau đã từ từ giảm xuống, dần dần rõ ràng và tươi sáng hơn. Đặc biệt là ngón tay cô vẫn di chuyển, kỹ xảo khéo léo chừng hai ba lần là có thể mang đến cho người ta cảm giác tê liệt khoan khoái rất nhanh. Cố Hi Chi đánh cô chậm dần, hai tay lại bám chặt lấy cô. Nàng không hề làm ra bất kỳ động tác mâu thuẫn nào nữa, đương nhiên càng không chửi mắng cô. 



Cảm thấy nàng đã bình tĩnh lại, dường như Khúc Hi Chi đã đột phá được cửa ải khó khăn nên thoáng chốc thư giãn được một lát. Sau đó bị nhiệt độ kích thích nơi đầu ngón tay buộc cô nhanh chóng hoạt động. 



Nàng không biết khi nào cô bắt đầu động đậy, cũng không biết tại sao cô có thể khiến mình lập tức nảy sinh kích động muốn đi chết thêm lần nữa. Nói chung, sau khi ngón tay cô hoạt động, Cố Hi Chi cảm thấy mình hoàn toàn biến thành một người khác. Dù cho nàng có cắn chặt răng, hay là bấu chặt lấy cô, thì căn bản không cách nào ngăn thân thể mình run lên lẩy bẩy. Cả người nàng giống như bị cô thả xuống vực sâu đáng sợ, co giật không ngừng hồ như đem nàng nuốt chửng. 



Mặc kệ nàng khẩn cầu: "Không muốn", "Không được", "Sẽ chết", động tác của Khúc Hi Chi đều kiên định lạ thường. Ban đầu, do thương tiếc mà ôn nhu dị thường. Sau đó, khi thấy dáng vẻ của nàng như thế, cô chỉ hận không thể vò nát nàng ra rồi nuốt chửng luôn. 



Nàng thật ngon miệng khiến Khúc Hi Chi mất khống chế, động tác dần dần thô bạo lên. Cơ thể nàng đã sớm nằm bên bờ tan vỡ, cộng thêm tác động mạnh bạo của cô, Cố Hi Chi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung lên rồi. Một loạt cảm xúc mãnh liệt khiến thân thể nàng bị kéo căng đến trình độ đáng sợ. 



Khúc Hi Chi nhìn nàng, nói nhỏ bên tai nàng, "Chấp nhận tôi, được không?" 



Đôi mắt Cố Hi Chi từ lâu đã lấp loé nước mắt. Nghe cô hỏi tựa hồ muốn mở miệng trả lời, nhưng giọng khàn khàn quá mức làm nàng nói không ra lời. Khúc Hi Chi chỉ có thể nhìn khẩu hình của nàng đoán ra ý tứ chấp thuận. 



Cô không trì hoãn nữa. Nàng đã thỏa hiệp nên cô lập tức mò đến chỗ nhạy cảm của nàng, rồi nặng nề ép xuống. 



Co giật mãnh liệt theo động tác của cô lan khắp toàn thân. Cả người Cố Hi Chi căng cứng ra một lúc, nước mắt hoàn toàn chảy ra hết, vẻ mặt đặc biệt mê ly. 



Toàn thân nàng đều nổi lên màu hồng nhàn nhạt. Thứ màu sắc khiến người ta hận không thể giày vò thêm. Khúc Hi Chi ôm cơ thể nàng, mặc nàng run rẩy trong lòng, co rúm lại vì lạnh. Cô chỉ khẽ vuốt ve mái tóc đen như tơ của nàng, ôn nhu như nước. 



Cảm giác mãnh liệt nhấn chìm cả trí óc, Cố Hi Chi như mất đi ba hồn bảy vía, lập tức nhắm mắt lại rúc vào lòng cô, thật lâu cũng không hề nhúc nhích. 



Rất lâu sau đó, mỗi lần Cố Hi Chi nhớ tới chuyện xảy ra đêm này, kỳ thực rất khâm phục tính nhẫn nại của Khúc Hi Chi. Thế nhưng qua ngày hôm sau, nàng chỉ muốn đem cô băm vằm thành ngàn mảnh. 



***