Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư
Chương 45 :
Ngày đăng: 02:55 19/04/20
"Vậy nên mới sáng sớm cậu đã tới nhà tôi uống trà sao?"
Mới sáu giờ sáng, Lương Ưu Ưu lập tức bị Cố Hi Chi oanh tạc chuông cửa đánh thức. Nhìn nàng ngồi trên ban công ăn điểm tâm, cô thực sự vẫn còn ngủ mơ.
Ngồi trên chiếc ghế trắng, Cố Hi Chi đại khái không hề nghe thấy cô nói gì. Nàng chỉ nâng trà nóng trên tay, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Không khí buổi sáng ở thành thị rất mới mẻ. Sau khi Lương Ưu Ưu mở cửa sổ ra vẫn không thấy nàng nói chuyện. Cô nhíu mày, mặt không chút biến sắc đi đến cạnh nàng.
"Cho dù là tháng mười thì cậu ăn mặc cũng hơi kín quá đó." Cô tới trước mặt nàng ngồi xuống, ánh mắt có chút hoài nghi nhìn nàng cài cúc áo kín đến tận cổ, "Tinh thần mặc váy ngắn chạy quảng cáo của cậu đi đâu mất rồi?"
Cố Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô một lát, rồi lại đưa tay nắm chặt tách trà nóng thêm mấy phần, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Nếu nàng chỉ trưng ra nét mặt này một lần thì Lương Ưu Ưu nhịn được. Nhưng từ lúc nàng vào cửa tới giờ thì vẻ mặt cứ luôn kỳ quái quá đáng. Tính nhẫn nại của Lương Ưu Ưu cũng đã dùng hết. Cô quyết định khởi động ý nghĩ cạy miệng nàng ra.
"Sáng sớm đã chạy đến chỗ tôi, chứng tỏ tối qua xảy ra chuyện gì rồi. Cậu có thể nói cho tôi biết tối qua cậu ở đâu không?!"
Cố Hi Chi nghe xong ngẩng đầu lên nhìn cô. Hồi ức chợt ùa về, biểu hiện nhất thời thiên biến vạn hóa. Trạng thái cũng từ từ xấu đi. Cuối cùng nàng dứt khoát thả tách trà xuống rồi đứng lên, "Quên đi, cậu ngủ tiếp đi, tôi về."
Nàng khác thường như vậy, Lương Ưu Ưu làm sao để nàng đi về thế được.
"Mặt cậu khó coi quá. Không lẽ tối qua cậu bị thần tài nào ăn sạch rồi đó chứ?"
Sự thật chứng minh suy đoán lớn mật vẫn có hiệu quả, chí ít Cố Hi Chi lập tức phản bác.
"Không có." Sau khi nàng dứt khoát phủ nhận thì lại cảm thấy nên giải thích gì đó, thấp giọng nói tiếp, "Không phải thần tài gì đó đâu."
Hiển nhiên nàng lại phủ định "Thần tài" mà không phải "Bị ăn sạch". Lương Ưu Ưu lập tức nhảy dựng lên, "Ai lại không có mắt dám đụng vào cậu vậy hả?" Cô vừa dứt lời lại nhận ra nói vậy có chỗ sai sai, "Ý của tôi là, không phải cậu luôn cảm thấy phải có hôn nhân đảm bảo mới làm chuyện đó sao? Chuyện này..." Cô thấy mặt nàng càng khó coi hơn, mới nhỏ giọng hỏi, "Người đó dự định sẽ kết hôn với cậu chứ?"
Cố Hi Chi không nói lời nào. Nếu cô không đề cập hai chữ kết hôn thì nàng vẫn có thể nói gì đó. Nhưng nghe cô nói xong nàng lại cảm thấy máu giết người trỗi dậy.
Căn bản là chẳng thể nào đáp lại, cũng không thể trả lời. Nếu tư tưởng có thể xuyên qua ngàn dặm giết người, bây giờ Khúc Hi Chi đã bị nàng giết chết mấy lần rồi.
"Thôi bỏ đi!". Thấy nàng thật lâu không muốn trả lời, Lương Ưu Ưu nhìn đồng hồ rồi lên tiếng, "Nếu cậu không muốn nói thì ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Tôi đi chuẩn bị điểm tâm cho cậu, lát nữa nói tiếp."
Cố Hi Chi gật đầu, xem như tán thành.
Lương Ưu Ưu yêu ồn ào nên TV cũng không được nghỉ ngơi vào buổi sáng.
Sáng sớm thì nào có tiết mục gì hay để coi đâu. Tiếng quảng cáo ồn ào làm Cố Hi Chi phiền lòng muốn chết được. Nàng đi thẳng vào phòng khách tính bật nhỏ âm thanh lại.
Cầm remote lỡ trượt tay vào nút chuyển kênh. Trên đó vừa mới phát MV ca nhạc. Lúc đầu, Cố Hi Chi cũng không chú ý ca sĩ trên TV là ai, nhưng lúc màn ảnh cắt gần, sự chú ý của Cố Hi Chi hoàn toàn bị hấp dẫn, cũng quên mất bản thân định làm gì.
Trong MV, nữ chính có mái tóc dài xoã ngang vai. Cô mặc nguyên bộ đồ trắng, nở nụ cười điềm đạm, khóe mắt hơi nhếch trong rất vui tươi. Cố Hi Chi lập tức nhớ tới tối qua đang lái xe cũng nhìn thấy quảng cáo của người này, đồng thời dòng ký ức này cũng làm nàng quên luôn chuyện phiền lòng của mình.
Tối qua, nàng chỉ biết lo lắng cho Khúc Hi Chi có say hay không, có xảy ra chuyện gì hay không. Mà quên bén đi chuyện tại sao Bạc Nhất Thanh lại giúp nàng, cũng quên luôn ánh mắt đói khát của Tôn Đình Hữu, nhưng nàng vẫn nhớ rõ chuyện bị hắn áp chế đêm qua.
Nàng lập tức moi điện thoại trong bóp gọi hỏi Triệu Linh số của Bạc Nhất Thanh, nhưng nàng gọi rất nhiều lần vẫn không có ai nghe. Âm thanh máy móc của phát thanh viên cứ xuất hiện trong điện thoại. Cố Hi Chi cúp máy rồi lẳng lặng suy nghĩ chốc lát. Nàng đi vào nhà bếp nói với Lương Ưu Ưu, "Cậu không cần vội, tôi có việc đi ra ngoài một chút, gặp lại sau."
"Được rồi, tôi chủ động nhận sai. Em đừng tức giận như vậy được không?"
Nếu cô không nói lời nào thì Cố Hi Chi cũng đã cảm thấy có thâm thù đại hận với cô rồi. Bây giờ cô mở miệng nói chuyện, Cố Hi Chi lại càng thấy có thể lấy dao đâm tới, "Cái gì gọi là chủ động nhận sai? Chuyện này vốn dĩ là chị sai!" Cố Hi Chi nói xong chỉ hận trong tay mình không có dao, "Hơn nữa, nếu người khác làm chuyện như vậy với chị rồi nói một câu xin lỗi thì chị cảm thấy có ý nghĩa sao?"
Khúc Hi Chi suy nghĩ một chút, "Nếu "Người khác" là em thì tôi không cần em nói xin lỗi."
Sắc mặt Cố Hi Chi thay đổi liên tục, "... Chị tránh ra!"
"Đừng tức giận như vậy." Khúc Hi Chi đỡ lấy hai vai nàng, nỗ lực động viên tâm tình nàng, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
Cô không nói tới trách nhiệm thì thôi, nhưng cái giọng điệu coi nàng là người bị hại này lập tức khiến nàng nhớ tới hành vi cô đã làm. Mọi hình ảnh xấu hổ ồ ạt tràn về trong trí não, Cố Hi Chi vừa thẹn vừa giận, lại phát hiện cô đang đỡ vai mình, quả thực có một loại kích động muốn chặt đứt tay cô.
"Tôi bảo chị tránh ra!!!" Nàng thô bạo đẩy cô ra, hận không thể hất cô văng xa mình mười mét.
Sự thực là, bị nàng đẩy như thế, Khúc Hi Chi cũng không thể văng ra đến mười mét, nhưng đúng là không có tính uy hiếp gì.
Do cô đang mang giày cao gót tương đối cao, lại bị Cố Hi Chi đẩy một phát, Khúc Hi Chi không đứng vững, lập tức lùi lại mấy bước. Nhưng vì hai người đang đứng trước cửa thang bộ, bị nàng đẩy một phát, Khúc Hi Chi không kịp vịn lấy vòng bảo hộ cầu thang, lập tức té xuống dưới.
Cố Hi Chi làm sao cũng không nghĩ tới mình đẩy một cái sẽ phát sinh tình huống này. Nhìn thấy Khúc Hi Chi ngã xuống cầu thang, nàng cũng không nghĩ ra cái gì giận cái gì hận nữa, vội vã giẫm lên đôi giày cao gót đi xuống đỡ cô.
"Xin lỗi, tôi không biết sẽ như vậy." Lúc nàng chuẩn bị đỡ cô đứng dậy thì phát hiện đầu gối cô bị góc nhọn của cầu thang cứa bị thương, giọng điệu càng hoảng loạn, "Là tôi không có chừng mực, chảy máu rồi... Tôi đưa chị đi bệnh viện!"
Tuy trên đầu gối có thương tích, khi nãy té xuống cũng rất đau. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoang mang của Cố Hi Chi, Khúc Hi Chi trái lại cảm thấy tâm tình rất tốt. Cô đang định gật đầu đồng ý đề nghị của nàng, thì bị người vừa bước ra thang máy đánh gãy.
"Tiểu Khúc, sao lại để ngã cầu thang thế này?" Lam Nhị mặc trên người một bộ đồ ren màu xanh nước biển đi tới, theo sau còn có vài người khác nữa, trong miệng còn lẩm bẩm nói, "Em còn phải đóng phim mà, sao không cẩn trọng một chút? Nhỡ đâu vết thương nghiêm trọng thì làm sao đóng phim được?!"
Lam Nhị vừa nói vừa trực tiếp thay Cố Hi Chi dìu cô. Tuy Cố Hi Chi cũng rất lo lắng vết thương trên chân của Khúc Hi Chi, nhưng nghe Lam Nhị nói vậy nàng vẫn cảm thấy có cái gì đó khó hiểu.
"Lam tiểu thư, chị nói chị ấy đóng phim?"
"Đúng vậy". Lam Nhị đỡ Khúc Hi Chi đứng dậy mới nhìn về phía nàng, "Em ấy đã xác định đóng bộ "Nguyên tố" rồi!"
Cố Hi Chi hấp háy mắt, có chút tỉnh táo nhìn Khúc Hi Chi.
Ai cũng biết bộ phim "Nguyên tố" này đang được lên kế hoạch quay. Nhưng do một trong hai vai nữ chính là Lam Nhị rất nặng ký, nên rất khó tìm một nữ diễn viên xứng đôi với cô ta. Nếu Lam Nhị không nói ra, nàng căn bản cũng chẳng biết Khúc Hi Chi sẽ đóng bộ này.
Quanh trọng chính là: Lam Nhị đã từng làm chuyện thất lễ với Khúc Hi Chi, nàng không hiểu tại sao cô lại đồng ý đóng chung với cô ta.
Nhìn thấy sắc mặt Cố Hi Chi lần lượt biến đổi, Khúc Hi Chi chỉ sợ nàng hiểu lầm, lập tức giải thích, "Thật ra khi nãy tôi muốn nói với em chuyện này..."
"Chúng ta đi bệnh viện trước đi!" Lam Nhị thấy cô đứng cũng không vững nữa, không nói lời nào, ra hiệu cho mấy người phía sau hỗ trợ.
Mấy người rất nhiệt tình, lập tức đỡ Khúc Hi Chi đi lại thang máy. Trước khi bước vào, Khúc Hi Chi cố quay đầu lại liếc nhìn chỗ cầu thang bộ. Cố Hi Chi cũng nhìn cô, nhưng vẻ mặt lại vô cũng mờ mịt.
***