Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 80 :

Ngày đăng: 02:55 19/04/20


Ánh nắng ban mai xuyên qua thành phố, tựa như ánh sáng len lỏi qua khe hở giữa ngón tay của Thượng Đế. 



Tại một nhà thờ ở quảng trường phương Tây, các tín đồ đang hát vang bài thánh ca, góp phần tô điểm cho Florence thêm nét mỹ lệ vào sáng sớm. Tháp chuông cổ và mái nhà nóc đỏ ngửa mình đón ánh mặt trời, còn một nửa chìm trong bóng tối. 



Bánh xe dừng hẳn gần bờ sông, người ngồi trong xe hướng về Doãn Quân nói, "Không biết Khúc tiểu thư nghĩ sao nữa. Cô ấy chỉ ở đây đợi một đêm, ban đầu còn nói hết lễ Giáng Sinh sẽ đi ngay, nhưng bây giờ Giáng Sinh cũng đã kết thúc rồi." 



Doãn Quân lạnh nhạt xách túi mở cửa xe, "Ở đây chờ tôi." 



Di tích cổ phản chiếu dưới mặt nước hiện lên ánh sáng vàng nhợt, có lẽ đã được dòng sông êm đềm này tích lũy cả mấy ngàn năm, tiếng chuông ngân bên tai làm người khác cảm nhận được nét đẹp của nền văn hoá phục hưng. 



Doãn Quân thừa dịp hóng chút gió dọc bờ sông, bà dừng lại bên cạnh Khúc Hi Chi, lấy điện thoại từ trong túi xách ra đặt bên người cô, "Nó không đến, con cũng hiểu rõ hơn mẹ mà ha!" 



Khúc Hi Chi lẳng lặng mà nhìn dãy kiến trúc cổ kéo dài không dứt bên kia sông, tâm trạng u buồn khiến người ta không tìm ra hy vọng. 



"Nguyên Đán sẽ đính hôn, con có ý kiến gì không?" 



Khúc Hi Chi không nói gì. 



"Người nói dối được phân làm hai loại khác biệt. Một loại được được huấn luyện chuyên nghiệp, loại còn lại là dối trá bẩm sinh. Là con hiểu lầm Đường Dư và nó. Tuy hai đứa nó không có quan hệ gì, nhưng con đã hiểu lầm, thậm chí còn làm thương tổn người ta thì phải nói xin lỗi dù đối phương có chịu tha thứ hay không, hiểu chứ?" 



Khúc Hi Chi từ đầu đến cuối không hề lên tiếng. 



Mấy chục tiếng trước đây. 



Đường phố rộng lớn bị tuyết đêm vùi lấp, thành thị mịt mờ sương vào buổi sáng. Cố Hi Chi theo thang máy xuống lầu, vừa ra khỏi hành lang thì bị mùi nước hoa quen thuộc níu chân. 



Phía sau không có âm thanh, nhưng rõ ràng có hơi thở. Cố Hi Chi đứng ở tại chỗ, không tiến lên cũng không quay đầu lại. 



"Gần đây tôi không thể khống chế được tình cảm của mình." Rốt cục người kia cũng nói chuyện, âm thanh vẫn khàn khàn. 



"Tôi rất hổ thẹn về việc từng làm với em, nghiệp chướng của tôi quá nặng nề, còn nợ em một câu xin lỗi." 



Rất lâu sau đó, Cố Hi Chi mới quay đầu lại, nhưng hành lang đã không còn dấu chân người nữa. 



*** 



Buổi sáng Tết nguyên Đán, thành thị tấp nập, ngựa xe như nước, đài truyền hình đang phát tin mới nhất. Mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy thành phố vẫn bị băng tuyết bao phủ, quan sát mọi người từ trên cao, ai cũng đều vội vàng đi lại như loài côn trùng nhỏ bé. 


Sau khi tiễn Chung Lâm San đi thì còn hai mươi phút nữa mới check vé. Người đến người đi khắp sân bay, còn Cố Hi Chi chỉ lặng lẽ đứng nhìn dòng người ở cửa nam sân bay. Tình cờ có người đi qua sẽ liếc mắt nhìn hành vi khác thường của nàng vài cái. 



Đã mười hai giờ bốn mươi phút, lễ đính hôn của Khúc Hi Chi rực rỡ như pháo hoa bắn lên không trung. Còn Cố Hi Chi thì sắp sửa bước chân lên cuộc hành trình sự nghiệp. Dường như hai người chưa từng ở chung một quỹ đạo. 



Ánh mặt trời rọi lên người nhưng không hề ấm áp. Trái tim ảm đạm như cành cây khô giữ mùa đông u ám. Có vẻ như Cố Hi Chi không hề khổ sở tí nào, máu thịt hệt như người gỗ, ngay cả nước mắt cũng trở nên xa xỉ. 



Không biết qua bao lâu, có một bóng tối dần che khuất ánh sáng trước mắt. Cố Hi Chi ngẩng đầu, thấy Đường Dư kéo cổ tay giao cho nàng một chiếc chìa khóa xe. 



"Tôi vốn định tiếp tục nghe theo Lâm tiểu thư." Đường Dư thu hồi tay của chính mình, lùi sang một bên đối mặt với Cố Hi Chi, "Nhưng đột nhiên tôi lại cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, dù tôi có chiếm được tất cả thì cũng không thể bù đắp nổi phần nào." 



Cố Hi Chi cúi đầu nhìn chìa khóa một lúc, lại ngẩng đầu hướng về anh, không hiểu lắm, "Lâm tiểu thư gì?" 



Đường Dư không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn nàng, mãi đến khi mắt Cố Hi Chi ngấn nước mới nói, "Năm đó tôi tiếp cận em, không phải vì thích em, mà là vì Lâm Minh Linh tiểu thư." 



Cố Hi Chi nhìn anh không chớp mắt, tựa hồ bị ánh mặt trời hóa thành pho tượng, chỉ có khóe mắt rung động chứng minh nàng còn sống. 



"Tại buổi đấu giá từ thiện là bước đầu tiên tiếp cận em. Năm đó, tôi đâu có giàu như vậy, đều do Lâm tiểu thư tài trợ thôi. Tôi biết mục đích của em nhưng vẫn không hiểu rõ lắm." 



Nhìn nước mắt của nàng thấm ướt đôi mi, Đường Dư nói tiếp, "Tôi không biết phải giải thích với em như thế nào, cũng chưa bao giờ hy vọng một ngày nào đó em biết được chân tướng sẽ tha thứ cho tôi. Năm đó, tôi rời khỏi Hoa Ngô để đầu quân công ty tốt hơn, chỉ có thế, trùng hợp lại gặp em thôi." 



Anh nhìn mắt nàng, "Lần quay "Chân tâm thoại", tôi có dùng chút kỹ xảo. Lúc em luôn ở bên cạnh Khúc Hi Chi, tôi cảm thấy em rất vui vẻ. Tôi rất xin lỗi vì đã đem sự hiểu biết đó nói cho Lâm tiểu thư nghe, làm em trở nên không vui." Nói tới chỗ này, lại nở nụ cười, "Đừng để ý lời nói trong miệng tôi, nó chỉ là trò đùa thôi." 



Nước mắt đã chảy ra khỏi viền mắt, Cố Hi Chi trầm mặc nhìn anh, nét mặt đầy ưu thương. 



Đường Dư lui về phía sau một bước, tách tia sáng chói lóa ra khỏi mắt nàng, "Lần này không chuẩn bị khăn tay cho em rồi, giữa chúng ta vốn dĩ không cần thứ tình cảm ngọt ngào đó. Tôi chỉ hy vọng em hãy quên Khúc Hi Chi mà tôi mô tả đi, bởi vì đó là hình tượng bị bóp méo, không hề chân thực." 



Anh nhìn nước mắt của nàng rồi mỉm cười, "Để em khóc vì tôi thì thật là ngại quá. Bây giờ tôi chỉ có một việc muốn nói cho em biết, Khúc Hi Chi từng mắc chứng trầm cảm. Trong năm nay, cô ấy đã chữa nhiều lần suốt bốn, năm tháng trời. Nôn mửa là một trong những triệu chứng của bệnh thôi, không phải mang thai đâu, nên chẳng có cái gì gọi là kết hôn vì lỡ dính bầu đâu." Anh nói tới đây thì nhìn đồng hồ, "Trầm Nhã thật sự yêu Khúc Hi Chi đó. Tôi đã đưa chìa khoá cho em rồi, chỉ hy vọng em tranh thủ thời gian." Ngẩng đầu, cúi người, "Chúc em hạnh phúc." 



Ánh mặt trời bị bóng lưng kiên cường che khuất, bóng dáng cao gầy mặc vest của người đàn ông khẽ cúi đầu, rồi xoay người, sau đó theo ánh sáng đi càng xa, tiếng bước chân cũng ngày càng nhỏ lại. 



Nước mắt tựa hồ bị kết băng, một giọng nữ run rẩy mà yếu ớt chợt vang lên, "Tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại anh nữa." 



Bóng lưng u tối chỉ dừng lại một giây, thậm chí ngay cả khoảnh khắc cũng chỉ là ảo giác. 



Hoàn toàn biến mất ở bên bờ thế giới.



_________________