Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 81 :

Ngày đăng: 02:55 19/04/20


Đã một giờ chiều mà giao thông vẫn ùn tắc không thể tả. Cố Hi Chi lái xe vượt qua đoàn người, mấy lần chạy quá tốc độ bị tài xế phía sau mắng chửi. 



Người hay xài giờ dây thun sẽ không sợ đi trễ, đáng tiếc thời gian chưa bao giờ chờ ai cả. 



Đường đến hội trường không có nhiều phóng viên như trong tưởng tượng, đường cao tốc cũng rất thoáng. Hội trường âm nhạc tọa lạc trên sông trông chừng rất hoa lệ, ba mặt được xây theo kiến trúc kiểu thủy cung, cỏ cây xanh um trải khắp lối vào cả mấy trăm mét, không gian trắng xóa mang phong cách hiện đại, thanh lịch và lãng mạn. 



Nhìn dòng siêu xe đậu dài theo nền đá hoa cương vắng lạnh càng khiến Cố Hi Chi bất an. 



Tới gần một dãy hàng rào màu trắng, Cố Hi Chi dừng xe ở ven đường. Nàng dự định lại gần thì bị bóng người trên cao làm hết hồn, nhìn kỹ mới phát hiện thật sự có người ngồi trên cây. 



Người kia mặc một chiếc áo sơ mi Pháp màu trắng trang trọng, cổ áo gấp khúc đặc biệt tinh tế, cà vạt tơ tằm được in hoa tinh xảo, mã não đen khảm trên tay áo xa hoa mà cao quý, cả người thoạt nhìn có khí chất vô cùng tao nhã. 



Sau khi xác định người kia là Trầm Nhã, Cố Hi Chi sửng sốt một lúc. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại thấy anh ta nhắm mắt nên do dự không quyết định. Tình trạng này kéo dài chừng nửa phút, sau đó Trầm Nhã bất ngờ lên tiếng trước. 



"Cô ấy đang ở bên trong." 



Cố Hi Chi càng cẩn trọng quan sát anh, còn anh thì vẫn ngồi nhắm mắt trên cây, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm. 



"... Cảm ơn." Cố Hi Chi suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ thốt lên được câu này, sau đó cấp tốc chạy vào hội trường. 



Cố Hi Chi lướt qua hành lang vào trong khoảng chừng mười thước thì bị lạc. Nàng đi theo bảng hướng dẫn tới lầu hai, bậc thang vàng óng trong đại sảnh không có một bóng người. Ánh mặt trời xuyên qua cửa pha lê chiếu vào, khiến cả căn phòng lấp lánh ánh vàng. 



Quay quắt mãi vẫn không tìm được Khúc Hi Chi, Cố Hi Chi có chút nóng lòng đi ra sau hành lang. Khi sắp đến phòng ăn kiểu Tây thì có tiếng đàn dương cầm mơ hồ bay tới, Cố Hi Chi theo âm thanh nhìn ra cửa sổ thủy tinh, tầm mắt chợt ngẩn ngơ. 



Ánh mặt trời ngày đông khá mỏng manh, làn mây nhẹ như bông bay qua vạn dặm, non xanh nước biếc lượn quanh. Trong hội trường, quang cảnh rừng cây thưa thớt, cành khô trải dài khiến mùa đông trở nên u ám, chỉ có vài phiến hoa mai góp thêm chút sắc màu cho không gian quạnh quẽ. 



Người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trước chiếc dương cầm màu đen ở đối diện mặt hồ. Bộ lễ phục trắng toát nở rộ như hoa, tia nắng nhỏ xé ra vết nứt đầy ưu thương. Cô quay người về khán đài, sóng lưng thẳng tắp lộ ra nét thanh nhã, thuần khiết hơn bất cứ lúc nào. 
"Cô ấy rất đáng sợ, nhưng tôi vẫn muốn chờ một chút. Chờ Cố Hi Chi cho tôi một bóng lưng dũng cảm để tôi có thể cất giấu thật kỹ." 



"Có thể rốt cuộc vẫn bị cô ấy nói trúng rồi, tình cảm của chúng ta quá yếu đuối đến nỗi không đỡ nổi một đòn. Quay đầu lại nhìn thì giống như chuyện cười, đây là thất bại lớn nhất của tôi, cũng sẽ là tiếc nuối của em." 



"Như vậy cũng được, chí ít tôi có thể biết được từ bỏ là lối thoát duy nhất khiến chúng ta hạnh phúc." 



"Hay có khi lần đầu tiên nhìn thấy em, chút tình cảm đó chính là sai lầm. Yêu thích lâu như thế, truy đuổi lâu như vậy, chờ đợi cũng rất lâu rồi. Đến hiện tại, rốt cục có cam tâm với kết thúc thất bại này không?!" 



Tiếng Piano dừng lại, sóng lưng thẳng tắp của Khúc Hi Chi dần dần hạ xuống thư giãn, đã không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. 



"Cố Hi Chi, chúng ta..." 



Ánh mặt trời xuyên qua cành hoa, thấp thoáng rơi trên tà váy trắng. Hoa mai nơi đầu cành dập dìu đón gió mới, sinh vật nào có sức sống quá mạnh mẽ thì sinh mệnh càng nhanh chóng lụi tàn. 



Cố Hi Chi nhìn chiếc bóng mơ hồ đang dần ngã xuống, như là sợ hãi cực độ, cả người nàng đều run rẩy, thậm chí không dám đi về phía trước nửa bước. 



Xa xa, sương mù bao phủ cả núi rừng, hơi nước mờ mịt, khói nóng lượn lờ che khuất xung quanh. 



Chiếc bóng mơ hồ ngã lên cánh hoa, mắt môi đóng chặt, sắc mặt an bình. 



Cánh hoa thưa thớt rơi trên khuôn mặt trắng nõn của cô, phát ra ánh sáng tuyệt diệu, nhưng lông mi ươn ướt ấy càng thêm cô đơn, tĩnh mịch. 



Lông mi cô dài như vầng trăng khuyết, đôi môi đỏ mọng làm sắc mặt gần như đẹp kinh hồn. 



Cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy.