Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 1 : Một khi xoay người, tiểu nhân đắc chí
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
“Két…..” một tiếng, cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, Trần Thạch Mai cầm
trong tay cái chổi lông gà bước vào, khép cửa lại rồi cẩn thận đảo mắt
nhìn xung quanh.
Sáng sớm nay, cha nàng sai các nàng đi quét dọn lại nhà cửa. Thạch
Mai vốn ngày thường đã không được yêu quý nên bị đẩy đến trạch viện
hoang phế ở phía Tây quét tước. Nơi đây là từ đường thờ cúng tổ tiên,
ngày thường không được ánh nắng mặt trời chiếu tới nên ẩm mốc, cửa sổ gỗ còn bị mọt ăn thủng lỗ chỗ, góc tường vương đầy tơ nhện. Nhưng Thạch
Mai chẳng hề sợ hãi mà cảm thấy rất bình tĩnh, còn vươn vai ngáp một
cái.
Nơi này lâu rồi không có người đến nên đóng một lớp bụi dày, chổi
lông gà vừa phủi qua bụi bặm đã bay đầy trong không khí. Thạch Mai hắt
xì một cái, chợt nghe cây cột trong phòng vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’, nàng nhanh tay che miệng mũi lại. Đưa mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện mấy
cây cột phần lớn đã bị mọt ăn hết, nàng đảo qua một vòng cũng chỉ thấy
có đàn kiến lũ lượt kéo ra. Dù sao căn nhà cổ này đã có hơn trăm năm
tuổi rồi, chắc không còn ai ở đây nữa.
Đến bên bàn thờ, Thạch Mai muốn phủi bụi bặm bám trên bài vị tổ tông thì lại phát hiện đằng sau các bài vị có đặt một cái tráp.
Tráp được làm bằng gỗ mun, thoạt nhìn có vẻ sang quý. Nàng cầm thử
lên, thấy khá nặng. Dùng cái chổi lông gà phẩy phẩy mấy cái, thấy trên
tráp có khắc mấy chữ – Hương phấn trạch.
Ba chữ này Thạch Mai đã nghe quá nhiều lần.
Trần gia nhà nàng đời đời đều làm hương phấn để buôn bán. Mấy loại
hương độc môn gia truyền như hợp hương, thủy hương, tùng bách hương …
đều xem như thượng phẩm, hàng năm còn tiến cống vào trong cung không ít. Chính nhờ có những loại hương phấn đó mà nhà các nàng mới trở thành đại phú hộ trong kinh thành. Nhưng nghe nói là đến đời cha nàng, gia nghiệp đã có xu thế xuống dốc, so với những năm cường thịnh nhất của Trần gia
thì kém rất xa.
Trong số tổ tiên của nàng có một vị nữ tử kỳ tài, tên là Trần Thức
Mi, đồng âm với tên nàng[1] – Thạch Mai. Đó chính là Hương phấn nương
nương – nhân vật vô cùng lợi hại. Nghe nói độc môn bí kỹ của người có
thể phối chế ra hàng ngàn loại hương kỳ diệu, từ cung đình hầu tước cho
tới dân chúng bình dân, người người nhà nhà đều lấy việc có thể dùng
hương phấn của Trần gia làm vinh dự. Vì thế, hoàng đế đã ban thưởng một
tấm biển đề “Hương phấn trạch” cho người, đó là sự kiện vinh hạnh cỡ nào chứ?
Chỉ tiếc vật đổi sao dời, triều đại thay đổi, tấm biển kia đã sớm
thất lạc, Trần Thức Mi cũng qua đời ngót trăm năm, độc môn bí kỹ của
người đã sớm thất truyền.
Trần Thạch Mai nhìn cái tráp hết nửa ngày, tò mò nên thử mở ra xem,
thấy bên trong có một cái bình nhỏ. Chất liệu làm ra cái bình này có hơi giống với chiếc gối sứ nàng ngủ ngày thường, hẳn là để đựng cái gì đó
quý giá, màu vàng nhạt, chế tác khéo léo tinh xảo, trên bình có khắc hai con bướm trắng, còn có rất nhiều những đóa hoa nở rộ.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, mở nắp ra … Bên trong chỉ toàn bột phấn màu trắng.
Đưa cái bình lên chóp mũi, Trần Thạch Mai ngửi thử, không có mùi
nhưng mũi lại thấy hơi ngứa. Nàng cầm chiếc bình lại gần thêm chút nữa
nhìn thử, thấy trên đó có một chữ ‘Điện’* rất to, nàng cả kinh hít vào
một hơi, bột phấn trong bình cũng theo đó tràn vào trong miệng mũi nàng …
* điện: định yên, tiến cúng
“A … Hắt xì!”
Tiếng hắt xì kinh thiên động địa vang lên, Thạch Mai tức thì cảm thấy gian phòng lung lay … Ầm vang một tiếng, sụp đổ.
…
Trần gia tất thảy có bốn tỷ muội, lớn nhất là Trần Diễm Mai, thứ hai
là Trần Tuyết Mai, kế đó là Trần Hồng Mai, người cuối cùng là Trần Thạch Mai. Trong số bốn người, Trần Thạch Mai có diện mạo xinh đẹp nhất.
Tức thì Trần Thạch Mai cảm thấy bao ánh mắt hâm mộ đều hướng về phía
mình. Trong lòng cảm thấy thật buồn cười, nàng lớn từng này rồi mà chưa
bao giờ được hưởng loại ưu đãi này cả.
Nhưng nếu ở cùng Tứ Vương gia thì khó tránh khỏi việc chung phòng,
Thạch Mai đương nhiên là không muốn. Hơn nữa Vương gia đối với nàng
dường như cũng chẳng mặn mà gì cho cam. Nàng lắc đầu, nói: “Ta ở lại chỗ Toản Nguyệt là được rồi.”
Tần Hạng Liên sửng sốt, dường như không ngờ tới câu trả lời này.
Thạch Mai bỗng nhiên lại cảm thấy thật sảng khoái. Vị Vương gia này bạc
tình quả nghĩa, phong lưu hoa tâm, vốn dĩ thê tử lúc trước suốt ngày
tranh thủ tình cảm của mình nay lại không thân cận hắn nữa, hắn đương
nhiên là thấy không quen.
“Ha …”
Không chờ Vương gia lên tiếng, bên cạnh đã có một tiểu thiếp cười
lạnh một tiếng. Thanh âm kia không lớn, nhưng đủ nghe, hàm nghĩa trong
đó cũng thật rõ ràng, cười rằng Trần Thạch Mai tiểu nhân đắc chí, được
lợi rồi lên mặt.
Trần Thạch Mai cũng không muốn để tâm. Nàng nhớ tổ tiên của nàng chỉ
dựa vào thực lực bản thân đã có thể gây dựng Hương phấn trạch phát triển lớn mạnh, danh hào Hương phấn nương nương cũng được truyền lưu bách
thế. Nàng từ nhỏ đã sống không tốt, nay có cơ hội ngàn năm một thuở, cần gì phải làm thê thiếp đi tranh sủng? Chẳng bằng nỗ lực vì bản thân cũng như Trần gia làm nên thành tựu, đạt được quang vinh, cớ gì phải đi cầu
cạnh người khác sủng ái mình? Tìm một người thật lòng thích mình mới
thật sự là nhân duyên.
…
“Cái gì?” Vương Toản Nguyệt sau khi nghe quyết định của Trần Thạch
Mai cũng cảm thấy kinh hãi: “Tỷ không ở chủ trạch, chạy tới chỗ ta làm
gì? Trời ạ, Thức Mi tỷ à, ngươi đoán xem Vương gia lúc này đang nói gì?”
Trần Thạch Mai lắc đầu.
“Mấy kẻ lắm chuyện kiểu gì cũng sẽ nói là ‘tiểu nhân đắc chí, chó ghẻ mọc lông, đi giày mới được ba ngày không biết đi đường thế nào’.” –
Vương Toản Nguyệt phẫn uất nói – “Tỷ cũng thật là, cơ hội tốt như vậy
sao không nắm lấy?”
“Nắm cái gì chứ?” Trần Thạch Mai cầm những tư liệu tìm được trong
phòng Trần Thức Mi, nhìn từng hàng chữ một, hỏi: “Mấy loại hương tên
quái dị thế này thật sự có ích sao?”
“Chính tỷ tin chúng có ích mà.” Toản Nguyệt cầm chén lên nhấp một
ngụm trà, thở dài nói: “Lúc trước tỷ vẫn nói là phải làm ra loại phấn
‘hồi tâm chuyển ý’ cho Vương gia dùng, làm cho hắn hồi tâm chuyển ý.”
Trần Thạch Mai hơi nhướn đôi lông mày đẹp, cười nói: “Ừm … Thay vì
làm ra phấn ‘hồi tâm chuyển ý’, ta thấy làm ra phấn ‘lưỡng tán’ có lẽ
hữu dụng hơn.”
P/S: Chắc nhiều người cũng biết Nhĩ Nhã rồi nhỉ, tác giả nổi tiếng
của giới đam mỹ đó. Chị ý viết ngôn tình cũng hay lắm. Ta đọc convert
truyện này cũng khá lâu rồi, lúc đầu định ko làm, chẳng ngờ 1 năm sau
lại thấy lòng thôi thúc muốn edit nó bằng được. Chị ý viết 1 chương khá
là dài, thế nên nếu mọi người đọc mãi mà chưa hết cũng đừng thắc mắc
nha, có chương ta edit hết 10 trang word mà vẫn chẳng thấy báo hết
chương đâu cả T.T Bộ này có một bạn đang làm thì phải, nhưng ta vẫn
quyết định edit vì niềm yêu thích cá nhân.
bao lượt kiểm duyệt mới đến với mọi người đó, nếu cảm thấy chưa được thì cứ pm ta nhé. Vốn ta định edit cả lượt rồi post 1 thể nhưng tình hình
này thì khó làm rồi. Thôi thì “thả mồi” trước vậy.