Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 2 : Tình không tương đầu, ý không tương hợp
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Chớp mắt, Trần Thạch Mai đã ở vương phủ làm Trần Thức Mi được hơn nửa tháng. Chỉ cần để tâm một chút thì ai cũng có thể nhìn ra, dù bề ngoài
vẫn là Trần Thức Mi, nhưng bên trong đã sớm thay đổi thành một người
khác.
Trần Thức Mi trước kia điêu ngoa tùy ý, nhưng lại mê mẩn Tần Hạng
Liên đến điên cuồng. Mà nay Trần Thạch Mai lại quá tuyệt tình, cả ngày
chỉ si mê hương phấn, không có chuyện gì tuyệt không bước ra cửa phòng
nửa bước.
Phép tắc trong Vương phủ rất nhiều, mỗi sáng đều phải tụ tập lại cùng nhau ăn cơm, tránh không được lục đục, nghi kỵ lẫn nhau.
Nhưng Trần Thạch Mai tập mãi cũng thành thói quen, người ngồi bên
bàn, tâm tư lại ở chân trời xa, người khác ngẫu nhiên có nói mỉa một câu nàng cũng chẳng so đo, làm như không nghe thấy. Trước kia dễ xúc động
như kinh phong, nay thay đổi thành vững vàng như núi, sao không khiến
người khác kinh ngạc.
Nhiều hạ nhân đều truyền miệng nhau, nói là Trần Thạch Mai đã khôn
ra, đây là phương pháp mới để đối phó với Tứ Vương gia. Nam nhân có một
vài tật xấu, một nữ nhân trước giờ luôn quanh quẩn bên hắn nay đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, tất khiến hắn phải để tâm. Khi chú ý tới sẽ thấy
Trần Thức Mi muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn thân phận có thân phận,
chẳng phải rất có hy vọng được chuyên sủng đó sao?
Không cứ gì hạ nhân, ngay cả Vương Toản Nguyệt cũng phải hỏi Trần Thạch Mai: “Ngươi có phải là có tâm tư này không?”
Trần Thạch Mai nghe xong thì cười cười: “Ngươi mà cũng tin chuyện đó sao?”
Vương Toản Nguyệt khó hiểu: “Chẳng lẽ không phải?”
“Cái khác ta không hiểu, nhưng lòng người ta cũng biết ít nhiều.”
Trần Thạch Mai vừa đọc tư liệu ghi chép về hương phấn đã cũ mèm, vừa trả lời nàng: “Ngươi thử cẩn thận suy nghĩ xem, nguyên bản cứ lao tâm khổ
tứ đi lấy lòng hắn, hắn cũng chẳng buồn liếc mắt một cái, điều này nói
lên rằng nữ nhân như ta hắn sớm đã không cần.”
Vương Toản Nguyệt nhíu mày, bị câu nói này đâm trúng chỗ đau, trong tiếng thở dài cũng mang theo chút ai oán.
Trần Thạch Mai biết nàng bị cảm động lây, liền khuyên giải an ủi: “Ta không để ý tới hắn mấy ngày nay, ngay cả bọn hạ nhân nha hoàn đều nghĩ
ta đổi chiêu thức lấy lòng hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ nghĩ như thế.
Vốn đã chẳng được ưa thích, nay lại dùng tâm cơ lấy phú quý cùng tôn
vinh để áp chế hắn, mà hắn là loại nam nhân nào chứ, đương nhiên là lại
càng không thích rồi.”
“Vậy đến tột cùng là ngươi vì sao lại làm vậy?” – Vương Toản Nguyệt khó hiểu – “Chẳng lẽ thật sự là tâm ý nguội lạnh sao?”
Trần Thạch Mai cũng không thể nói rõ ngọn nguồn cho nàng hiểu, chỉ
đành gật đầu, đặt mình vào hoàn cảnh của Trần Thức Mi mà suy nghĩ, đáp
lại một câu: “Con người ai cũng có lúc lưu luyến nhất thời, qua rồi cũng liền thôi. Chẳng phải chỉ là một nam nhân thôi sao? Nam nhân trong
thiên hạ này đều hời hợt như nhau, phải có tâm tư tất thảy đều hướng về
ngươi mới là quan trọng.”
Đang nói chuyện thì Tiểu Hương nhi chạy vào: “Phu nhân, Vương gia cho gọi người.”
Trần Thạch Mai đứng dậy, trên đầu không cài trâm, chỉ dùng dải lụa
thắt lại, mặc váy dài tố sắc, khoác thêm cái áo choàng đạm màu rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
cũng phải đem ra so cao thấp, sợ thua thiệt người khác.
Đáng tiếc, nàng có tâm tư hiếu thắng nhưng lại không có tiền vốn.
Bước chân vào vương phủ, muốn được sủng ái nhưng lại dùng sai phương
thức tranh sủng, bị chụp lên đầu cái danh vô lễ, bị Vương gia vắng vẻ.
May là cha nàng quyền cao chức trọng, lại rất yêu thương nàng nên cũng
không ai dám đắc tội nàng. Nhưng nàng lại không thấy được điều đó, cứ
ngày ngày phân cao thấp, bây giờ dù đã bớt đi nhưng sự tình chẳng thể
thay đổi nữa.
Thấy Vương Toản Nguyệt không nói lời nào, Trần Thạch Mai lên tiếng: “Ta vào cung gặp Thái hậu đây.”
Vương Toản Nguyệt gật đầu: “Ngươi ăn nói nhớ cẩn thận một chút.”
“Ừ!” Trần Thạch Mai cười cười, đi vào phòng bếp tự tay làm chút điểm tâm, bảo Tiểu Hương nhi cầm theo rồi đến hoàng cung.
Lúc xuất môn lại gặp Tần Hạng Liên cũng chuẩn bị ra ngoài.
“Vương gia.” Thạch Mai hành lễ với hắn.
Tần Hạng Liên cao thấp đánh giá nàng một phen, hỏi: “Tiến cung?”
“Vâng!” Trần Thạch Mai gật đầu.
Vương gia hơi nhíu mày, nói: “Ngươi đường đường là chính thất, thân
phận lại tôn quý, đừng có tùy hứng như tiểu hài tử nữa, phải biết rộng
lượng.”
Trần Thạch Mai gật đầu, cũng không phản bác, chỉ đáp: “Vâng!”
Tần Hạng Liên càng nhíu mày, thở dài rồi xoay người rời đi.
Trần Thạch Mai cùng Hương nhi bước lên xe ngựa, hỏi nàng: “Vương gia đi đâu vậy?”
“Đi săn thú với Tam Vương gia và Lục Vương gia.” – Tiểu Hương nhi trả lời.
“Hoàng thượng và Vương gia đều do Thái hậu sinh ra sao?” Trần Thạch
Mai hỏi nhiều thêm một chút để lát nữa tránh phạm phải sai lầm.
“Không phải vậy.” – Tiểu Hương nhi nói – “Hoàng thượng và Ngũ Vương
gia là con thân sinh của Hoàng Thái hậu. Tam Vương gia, Tứ Vương gia và
Lục Vương gia là do Quỳnh phi sinh ra. Nhưng Quỳnh phi mất sớm, Nhị công chúa do Thái hậu sinh cũng đã xuất giá. Bây giờ bên người Thái hậu chỉ
có một cô con gái nuôi là người thôi. Người là Hương phấn công chúa đó
nha.”
“Ha ha.” Thạch Mai mỉm cười, nhét một miếng điểm tâm vào miệng Tiểu Hương nhi.
Ngoài miệng tuy nói cười, nhưng trong lòng Thạch Mai lại có chút trầm tư. Thái hậu không phải mẹ thân sinh của Tứ vương gia, cớ gì lại thu
nhận một chính thê thất sủng như nàng làm nghĩa nữ. Còn Tần Hạng Liên
thân là vương gia lại có thê tử xuất thân nghèo hèn, trong chuyện này …
phải chăng có ẩn tình gì?