Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 3 : Tình nồng sớm đi, duyên lành đến chậm

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Editor: Quân



Dọc theo đường đi, Trần Thạch Mai cảm thấy lòng mình thấp thỏm không

yên. Nàng chỉ là khuê nữ nhà bình thường, chưa từng tiến cung gặp Thái

hậu bao giờ, nếu có điều gì thất lễ để người ta chê cười thì thật mất

thể thống, nhưng quan trọng hơn là không thể để lộ chân tướng.



“Phu nhân, người lại thấy không vui sao?” – Tiểu Hương nhi ở bên

cạnh nhỏ giọng nói – “Mỗi lần tiến cung phu nhân đều không vui.”



Trần Thạch Mai hơi ngẩn ra, hỏi: “Ngươi cũng biết ta vì sao lại không vui?”



“Đương nhiên là biết.”



“Vậy ngươi nói thử xem.” Trần Thạch Mai thấy nàng dường như có điều cố kỵ lại càng thêm nghi hoặc.



“Ta nói, nhưng phu nhân không được giận.” Hương nhi nói rồi lại túm

chặt chéo áo. “Bởi vì Thái hậu lần nào cũng khuyên người ly thân với

Vương gia rồi tái giá lấy người khác.”



Trần Thạch Mai nghe vậy thì ngẩn người, còn tưởng mình nghe lầm, vội vàng hỏi: “Hương nhi, ngươi nói cái gì vậy?”



Hương nhi che miệng: “Ta không nói, nếu không người lại vả miệng ta.”



Trần Thạch Mai túm lấy ống tay áo nàng: “Thái hậu không thích ta ở cùng Vương gia?”



Hương nhi nhìn trái nhìn phải, ghé tai Thạch Mai nói nhỏ: “Không chỉ vậy, Vương gia cũng chẳng ưa Thái hậu. Ta nghe mấy hạ nhân già cả trong phủ nói, Quỳnh phi mẹ ruột của Vương gia chính là do Thái hậu hại

chết.”



Trần Thạch Mai hoảng sợ. Chuyện này nàng lại càng không hiểu. Nếu là

quan hệ như vậy thì giữa Trần Thức Mi và Thái hậu đương nhiên phải có

hiềm khích, thế thì vì sao hai người lại thân thiết với nhau?



Tần Hạng Liên làm như cố ý đưa Trần Thức Mi tiến cung, lợi dụng

chuyện hương phấn mượn sức Thái hậu lại là vì sao? Chẳng lẽ là để làm

dịu mối quan hệ?



Càng nghĩ càng thấy không ổn, Thạch Mai bắt đầu có chút lo lắng. Hay

là Thái hậu căn bản cũng không thích Trần Thức Mi, đối xử tốt chỉ là cho có lệ?



Trần Thức Mi ngoan cố lại si tình, phải chăng chỉ là một quân cờ để

Thái hậu và Tần Hạng Liên kiềm chế lẫn nhau? Nhưng nghĩ kỹ, Thạch Mai

lại cảm thấy không đúng: dựa vào cái gì lại là Trần Thức Mi? Nàng ở

vương phủ cũng không được sủng ái, lại chẳng quen thân gì với Thái hậu … chỉ là một thiếu nữ xuất thân ti tiện mà thôi.



Cả đường dài cứ suy nghĩ hỗn độn, thoáng chốc xe ngựa đã vào đến cửa cung.



Trần Thạch Mai đánh bạo vén mành xe lên, theo khe hở nhìn ra bên

ngoài. Hoàng cung được xây bằng đá xanh, tường vây cao dày, rất trang

nghiêm, cũng túc mục, nhưng lại không thấy phô trương.



Xe ngựa đi trên con đường lát đá xóc nảy, có tiếng kẽo kẹt truyền đến như là bánh xe vừa nghiến qua phiến đá nào đó. Thanh âm nhỏ vụn tựa

tiếng thì thầm ai oán cứ thế vang lên, thật lâu vẫn không ngừng.



Nghe thanh âm đó, Trần Thạch Mai cũng dần bình tĩnh lại.



Lại được một quãng đường nữa, nàng đột nhiên hỏi Tiểu Hương nhi:

“Hương nhi, nếu ta ly thân với Vương gia, ngươi có vui không?”



“Vui chứ!” Tiểu Hương nhi tức thì vỗ tay.



“Vì sao?” – Trần Thạch Mai nhìn nàng chăm chú – “Thế nhân đều nói trữ sách mười tòa miếu, không hủy nhất cọc hôn.”



Tiểu Hương nhi nhanh chóng lắc đầu: “Phu nhân, nhân duyên có tốt

cũng có xấu. Người yêu Vương gia thật khổ sở, Hương nhi không thích

Vương gia.”




Nam tử bị vây chặn đứng ở đầu thuyền mặc một thân áo trắng, trong tay cầm một cái túi cùng một thanh kiếm. Người này dáng người thon dài, tóc đen như mực, đai lưng trắng muốt. Gió trên sông khá lớn, thổi tung dây

cột tóc trắng cùng mái tóc đen.



Trần Thạch Mai theo bản năng nhìn kỹ mặt mày người nọ. Hắn khoảng

chừng hơn hai mươi, mặt mày tuấn lãng, mũi cao môi mỏng, chỉ là nét mặt

chẳng chút thay đổi, có vẻ hơi lãnh đạm. Đứng trước hắn là ba tên du côn cường tráng, phía sau hắn ở trong khoang thuyền là mấy phu khuân vác

cầm đòn gánh nhìn chằm chằm đám du côn.



“Ôi trời!” – Tiểu Hương nhi kéo tay Trần Thạch Mai nói – “Tỷ tỷ, lưu manh đánh nhau, chúng ta mau trở lại xe thôi.”



“Ừm!” Trần Thạch Mai ứng tiếng nhưng không nhúc nhích gì.



Ba tên du côn kia bắt đầu lớn tiếng với chủ thuyền và phu khuân vác ở trong khoang: “Muốn bán mơ thì đi bến đò khác, không cho phép lên bờ

này.”



“Các ngươi … ăn nói thật chẳng có lý lẽ gì cả.” – Một phu khuân vác

tuổi còn trẻ nói – “Nếu đi sang bến đò khác thì phải mất đến mấy ngày đi thuyền, mơ hỏng rồi thì bán cho ai?”



“Tóm lại là không cho phép, muốn lên cũng được, nhưng phải nộp bạc.

Hai mươi lượng bạc.” – Mấy tên du côn kia muốn vơ vét tài sản, nói rồi

la hét với nam tử áo trắng đứng trước mặt – “Ngươi còn không tránh ra?

Tiểu tử gầy yếu như ngươi đừng có mà kiếm chuyện.”



Người áo trắng liếc mắt nhìn họ một cái, mặt như trước không có biểu

tình gì, đạm đạm nói: “Tránh ra, chó khôn không cản đường.”



“Ai nha!” Tiểu Hương nhi lè lưỡi, nháy mắt với Trần Thạch Mai mấy cái như muốn nói: Tiểu ca kia không muốn sống nữa rồi.



“Các huynh đệ.” Tên cầm đầu đã nổi trận lôi đình, hô hào với hai

người đứng sau – “Tên tiểu tử này chán sống rồi, mau cho hắn nếm mùi lợi hại đi.” Nói rồi hắn giơ gậy gộc trong tay lên chuẩn bị lao lên trước.



Người áo trắng sắc mặt không đổi, nhấc chân đá tên du côn phía trước

một cái, hắn trúng đòn ngay ngực, tức thì bay thẳng ra ngoài, ngã vào

sọt mơ Tiểu Hương nhi đã mua, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại, thở hồng

hộc.



“Ôi chao!” Hương nhi than một tiếng, nam tử áo trắng dường như nghe

được nên giương mắt lên nhìn Thạch Mai và Hương nhi. Hương nhi cả kinh,

trốn sau Trần Thạch Mai, nhỏ giọng nói: “Mai Tử tỷ, tiểu ca này thật

tuấn tú, nhưng mà hung dữ quá nha.”



Ngay lúc nàng đang nói, người áo trắng cũng đã đá hai tên du côn còn

lại xuống nước. Bọn chúng chật vật không chịu nổi, biết đã gặp phải đối

thủ mạnh nên nhanh chân bỏ chạy.



Người áo trắng không đuổi theo, mà đi tới bên cạnh sọt mơ, ngồi xổm xuống nhặt lại.



“Ấy, đại hiệp à, không cần đâu. Ta đổi một sọt khác cho hai vị cô

nương đây là được mà.” Chủ thuyền vội vàng chạy tới, chắp tay thở dài,

nói lời cảm tạ với người áo trắng.



Người áo trắng vẫn không lên tiếng, nhặt hết mơ bỏ lại vào sọt rồi đứng lên, lập tức rời đi.



“Chậc!” – Tiểu Hương nhi nhìn Trần Thạch Mai – “Mai Tử tỷ, người này thật cổ quái.”



Trần Thạch Mai nhìn người áo trắng đã đi xa mới gật đầu, xoa xoa đầu nàng: “Chắc là người giang hồ, rất khí độ đó chứ.”



“Phải, thật là có khí phách.” – Tiểu Hương nhi cũng gật đầu tán thành – “Ta cảm thấy so với Vương gia còn suất khí hơn.” Vừa nói vừa không

quên dặn dò chủ thuyền: “Chủ thuyền, phiền đổi cho chúng ta một sọt

khác.”



Chủ thuyền nhanh chóng gật đầu, tự mình chuyển ra một sọt mơ mới, đưa lên xe giúp Trần Thạch Mai.



Trần Thạch Mai thấy thời gian không còn sớm nữa thì mang theo Tiểu Hương nhi lên xe ngựa trở về Vương phủ.