Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 4 : Nghĩa tình tỷ muội, bí quá hóa liều
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Xe ngựa về tới Vương phủ, Trần Thạch Mai cầm tay Tiểu Hương nhi bước
xuống xe, giương mắt lên nhìn thấy Tần Hạng Liên cùng Loan Cảnh Nhi đang chậm rãi đi từ nội viện ra, dường như đang đi dạo cho tiêu cơm sau khi
dùng bữa.
“Vương gia.” – Trần Thạch Mai hơi khom người thi lễ với Tần Hạng Liên, sau đó dẫn Hương nhi chuẩn bị trở về phòng.
“Tỷ tỷ dùng bữa chưa?” – Loan Cảnh Nhi ra vẻ nhu thuận, hỏi đầy quan tâm.
“Vẫn chưa.” – Trần Thạch Mai lắc đầu, cười đáp “Nhưng ăn nhiều điểm tâm rồi nên cũng không đói.”
Loan Cảnh Nhi sửng sốt, dường như có chút ngoài ý muốn khi thấy Trần
Thức Mi không hung thần ác sát như ngày thường. Bình thường lúc gặp mình nàng ta không phải thái độ xa cách thì cũng châm chọc khiêu khích, sao
hôm nay lại khách khí như vậy? Chẳng lẽ làm công chúa rồi thì tính tình
cũng trở nên thanh cao tôn quý hơn sao?
“Vậy lát nữa bảo Hương nhi xuống phòng bếp lấy chút canh hạt sen ngân nhĩ đi.” – Loan Cảnh Nhi nói – “Món đấy hôm nay rất ngon.”
Tiểu Hương nhi có chút mất hứng, nói thầm trong lòng: nàng đi theo
Trần Thức Mi đã bao lâu rồi chứ, việc này mà cũng cần nàng ta nói sao?
Cùng lắm cũng chỉ là một thiếp thất, nàng ta nghĩ mình là đương gia chủ
nhân chắc?!
Trần Thạch Mai lại không hung hãn như lúc trước mà chỉ hỏi: “Có bỏ táo đỏ vào không?”
“À, không có.” – Loan Cảnh Nhi lắc đầu.
“Hương nhi, lát nữa đi lấy một ít về đây.” – Trần Thạch Mai vừa đi
tiếp với Hương nhi vừa nói – “Chúng ta ướp lạnh rồi cùng ăn với mơ, được chứ?”
“A … Vâng.”
Đối với sự chuyển biến của Trần Thạch Mai, Hương nhi không hiểu được, Loan Cảnh Nhi và Tần Hạng Liên lại càng cảm thấy kỳ quái. Trần Thức Mi
gặp chuyện gì vui trong cung sao? Sao mà lúc trở về lại hiền lành như
thế?”
Bước vào tiểu viện, Tiểu Hương nhi hỏi: “Mai Tử tỷ, sao người không
giáo huấn Loan Cảnh Nhi kia vài câu? Người xem nàng ta đi, làm như thể
mình là chính thất ấy.”
Trần Thạch Mai cười: “Không sao. Chờ ta ly thân với Vương gia rồi, nàng cũng lên làm chính thất thôi.”
“Không thể chịu nổi.” – Tiểu Hương nhi bất mãn nói – “Chẳng hiểu
Vương gia nghĩ kiểu gì, Mai Tử tỷ so với mấy nàng ấy có kém đâu? Luận
diện mạo dáng người, Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc so ra còn kém hơn tỷ.
Người lại một lòng hướng đến hắn, ấy vậy mà Vương gia lại thích các nàng hơn, đúng là mắt mù.”
“Đừng tức giận nữa, cẩn thận kẻo có người lại nghe thấy.” – Trần
Thạch Mai nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh bàn – “Phải rồi, mau đi thu
xếp đồ đạc đi.”
“Dạ.” Tiểu Hương nhi nhanh chân nhanh tay thu xếp hành lí, Trần Thạch Mai cũng bắt đầu sửa soạn lại giấy tờ tài liệu về hương phấn của Trần
Thức Mi, thêm cả những ghi chú của nàng ngày thường cùng tất cả những
thứ có liên quan đến hương phấn.
Dọn dẹp xong xuôi rồi, hai người đều mệt đến mồ hôi chảy ròng ròng bèn ngồi nghỉ một lát uống chén trà.
“Mai Tử tỷ, ta đi lấy canh ngân nhĩ.” – Tiểu Hương nhi nói rồi chạy ra ngoài.
Trần Thạch Mai lau mồ hôi, ngồi bên bàn tháo trâm cài, gỡ tóc, chuẩn bị lát nữa đi tắm.
Đương lúc ấy thì nghe bên ngoài có tiếng ồn ào. “Mai Tử tỷ, Mai Tử tỷ!”
Trần Thạch Mai quay lại nhìn thì thấy Tiểu Hương nhi vội vã chạy về,
vừa vào cửa đã hô to: “Không xong rồi, Vương gia muốn đánh chết tam nãi
nãi.”
Trần Thạch Mai không hiểu, tam nãi nãi là ai?
“… Ra thế.” Thật lâu sau, Tần Hạng Liên mới chậm rãi gật đầu, nhìn
sắc mặt trắng xanh của Trà Phúc nói: “Ta còn tưởng là có thai, thế ra
lại mừng hụt một phen.”
“Ha ha.” – Trần ngự y cười, nói thầm trong lòng bảo sao lại khẩn trương như vậy. “Đáng tiếc, thiếu phu nhân không có thai.”
Một câu này của hắn vừa nói ra, nước mắt Trà Phúc đã rơi xuống. Trần
Thạch Mai nhanh miệng nói với thái y: “Trần thái y, ngoài kia còn một
người nữa bị thương, cảm phiền ông tới xem một chút.”
“Được Được.” Trần ngự y lúc mới vào cũng có thấy Vương Toản Nguyệt
nằm ở trong sân, liền vội vàng theo Trần Thạch Mai ra ngoài bắt mạch cho nàng.
Trần ngự y vừa đi, Trà Phúc đã lập tức xuống giường, quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Vương gia xin bớt giận.”
Tần Hạng Liên sầm mặt: “Nói.”
“Bởi vì … Bởi vì hai tháng nay ta không thấy có nguyệt sự nên mới
nghĩ là có thai rồi, gọi lang trung tới xem cũng nghe bảo là có nên mới
nhanh miệng nói với Vương gia, nhưng sau đó lại phát hiện ra là chẩn
đoán nhầm.” – Trà Phúc vừa khóc vừa nói – “Ta thấy Vương gia cao hứng
như vậy nên không dám nói ra. Vốn là ta nghĩ sẽ cưỡi ngựa rồi giả ý ngã
ngựa, bảo là sảy thai. Ai ngờ lại gặp Toản Nguyệt, nàng ấy đẩy ta nên
túi máu mang theo người cũng vỡ ra, vậy nên đành phải tương kế tựu kế …”
Tần Hạng Liên nghe xong, sắc mặt lại càng xấu đi, không nói lời nào, xoay người đi ra ngoài.
Trong viện, Trần Thạch Mai đứng bên Vương Toản Nguyệt, thái y đang vuốt râu viết phương thuốc.
Tần Hạng Liên đi qua đó, cúi đầu xem thấy Vương Toản Nguyệt thê thê thảm thảm, trong lòng cũng thấy băn khoăn.
Chính lúc này lại nghe thị vệ bên ngoài chạy vào bso: “Vương gia, Vương tướng quân tới.”
Tần Hạng Liên chau mày, quay sang nhìn Trần Thạch Mai.
Trần Thạch Mai giương mắt lên nhìn hắn, hỏi: “Vương gia, có phải cũng muốn treo ta lên rồi đánh không?”
Tần Hạng Liên nhíu mày, mãi sau mới nói: “Ta cứ nghĩ ngươi đã biến thông minh, tại sao vẫn cứ khí thế bức người như trước?”
Trần Thạch Mai lắc đầu: “Con người sao có thể biến được? Ta vốn là
người vụng vệ, có làm ra chuyện gì ngu xuẩn hẳn Vương gia cũng đoán
trước rồi.”
Tần Hạng Liên sửng sốt, đảo mắt nhìn Trần Thạch Mai: “Ngươi đây là cố ý làm khó bổn vương?”
Trần Thạch Mai lắc đầu: “Ta chỉ muốn giúp Toản Nguyệt, chẳng vì lý do nào khác. Vương gia nghĩ nhiều quá rồi.” Nói rồi thi lễ với Tần Hạng
Liên, mang theo Hương nhi rời đi.
Lúc trở về thì nàng gặp Vương tướng quân đen mặt đang đi tới.
Vương tướng quân thấy Trần Thạch Mai thì nhanh chóng chắp tay, nàng cũng thi lễ, hai người vội vàng lướt qua nhau mà đi.
Về tới trong phòng, Trần Thạch Mai liền nói với Tiểu Hương nhi: “Mọi thứ thu xếp xong chưa?”
“Ổn cả rồi.” – Tiểu Hương nhi gật đầu, nhìn Trần Thạch Mai vẻ khó hiểu.
“Mang hết ra đây, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta vào cung.” – Trần Thạch Mai phân phó.
Tiểu Tịch Tử cũng đi theo, nhanh chân chuẩn bị xe ngựa.
“Mai Tử tỷ, bây giờ đã trễ thế này rồi mà đi ngay sao?” – Tiểu Hương nhi cầm theo hành lý, hỏi.
“Phải để Vương tướng quân giúp chúng ta kéo dài thời gian một chút
nếu không sẽ phiền toái. Hôm nay ta không nể mặt hắn như thế, cũng là vì xả giận cho Toản Nguyệt và brn thân mình. Việc này hắn đương nhiên nhớ
kỹ, vậy nên sớm đi thì sớm thoát thân.” Trần Thạch Mai cùng Tiểu Hương
nhi vội vàng lên xe ngựa, thẳng hướng hoàng cung mà đi.