Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 5 : Đạo thị vô duyên, duyên khởi bất diệt

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa vội vàng đi, trông có vẻ hoang sơ.

Trong đêm đen yên tĩnh, bánh xe nghiến qua những phiến đá to trên đường

phát ra âm thanh nghe có chút chói tai.



Trần Thạch Mai ngồi trong xe, nhẹ nhàng vén mành lên, nhìn khung cảnh đô thành trong đêm lặng thật xa lạ, tâm trạng bối rối cũng dần bình ổn.



“Mai Tử tỷ, chúng ta đi gấp thế này sao giống như đang chạy trốn vậy?” – Tiểu Hương nhi nhịn không được hỏi.



“Thì đúng là chạy trốn mà.” – Trần Thạch Mai gật đầu cười.



“Tại sao lại phải trốn?” – Hương nhi khó hiểu – “Lần này là Vương gia không đúng mà. Người ngăn cản hắn làm chuyện điên rồ, hắn phải cảm động mới đúng chứ.”



Trần Thạch Mai cười đến là bất đắc dĩ, nhìn Hương nhi hỏi: “Hắn làm chuyện điên rồ gì?”



“Hắn bị Trà Phúc lừa, thiếu chút nữa đã đánh chết Vương Toản Nguyệt.” – Hương nhi tranh cãi – “Toản Nguyệt cũng có thân thế, nếu hắn không

cẩn thận đánh chết …”



“Hắn sẽ không.” – Trần Thạch Mai buông mành xe xuống, cười nhẹ – “Hắn biết không thể đánh chết, cũng đoán chắc Toản Nguyệt sẽ không nói ra,

đánh nàng ấy chỉ là để giải hận và lập uy thôi.”



“Lập uy?” – Hương nhi thở dài – “Chỉ vì vậy mà đánh người? Lại còn là thê tử của mình.”



“Theo ta thấy thì Vương gia kỳ thật không để tâm đến bất cứ nữ nhân nào trong phủ cả.” – Trần Thạch Mai thấp giọng nói.



“Sao?” – Hương nhi lắc đầu – “Hắn rất để tâm đến Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc mà.”



Trần Thạch Mai lắc đầu, cười đáp: “Chỉ là Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc

có vẻ vừa mắt hắn thôi. Nếu thật sự để tâm, thì trong mắt không thể có

thêm người nào khác nữa.”



Hương nhi cái hiểu cái không gật đầu, lại hỏi: “Vậy vì sao Toản Nguyệt không tìm Vương tướng quân cáo trạng?”



“Vì thể diện.” – Trần Thạch Mai cười – “Toản Nguyệt rất háo thắng.

Nàng được gả vào vương phủ, chuyện đó trong mắt những người bên ngoài là vinh hạnh cỡ nào chứ? Những người lúc trước khinh khi nàng cũng phải

ghen tỵ đến nghiến răng nghiến lợi. Nay nếu truyền ra ngoài việc nàng ở

trong vương phủ không được sủng ái, lại còn bị khinh bỉ, bị đánh đập,

vậy chẳng phải để người ta chê cười sao. Nàng thà rằng nuốt đắng cay vào lòng cũng không muốn bị chê cười.”



“Mai Tử tỷ, người sao lại biết?” – Hương nhi dường như không tin.



Trần Thạch Mai vuốt tóc nàng, nhưng không nói gì. Mấy chuyện thế này

nàng đương nhiên là biết. Giống như trước đây khi nàng không được yêu

thương vậy, trong nhà từ lớn đến bé đều chẳng ưa gì nàng. Nàng cũng tận

lực sống vui vẻ hơn hẳn người thường. Bởi vì Thạch Mai biết, lúc mọi

người đều chờ mong thấy ngươi buồn rầu thì ngươi phải vui vẻ, đó chính

là đả kích lớn nhất đối với những người đó. Ngươi cười, nghĩa là ngươi

đã thắng …



Trần Thạch Mai nghĩ đến đó thì bất đắc dĩ lại lắc đầu. Chuyện này nói thì nói thế, nhưng lúc bản thân rơi vào nghịch cảnh ấy, tâm tình cũng

không thể tự động điều chỉnh được, bất kể là ai đều sẽ thấy không cam

lòng.



“Mai Tử tỷ?” – Tiểu Hương nhi thấy Trần Thạch Mai thất thần thì kéo

ống tay áo nàng, hỏi – “Nay người nói cho Vương tướng quân biết, chẳng

phải Toản Nguyệt cũng sẽ không chịu được sao?”



“Không.” – Trần Thạch Mai lắc đầu – “Tự mình nói ra và bị phát hiện không giống nhau.”



“Cũng đúng.” – Hương nhi gật gù, ngón tay nhẹ nhàng gõ cằm – “Hương

nhi không có cha, không biết cảm giác khi cha ra mặt thì sẽ thế nào.”


chuyện với người này thật quá lao lực. Đáp lại chỉ có đúng hai chữ.



“Ồ!”



Lúc này, bên trong mã đội đột nhiên có giọng một nữ nhân truyền đến:

“Y như lời đồn! Tức chết người không đền mạng, mê chết người cũng không

đền mạng.”



“Lão Tam, ngươi không thấy tiểu bạch kiểm kia đã đứng ngồi không yên

rồi sao?” – Một giọng khác vang lên, ý trêu đùa – “Đừng ăn nói lung tung nữa. Hắn là Hoạt Tu La đấy, nhìn không vừa mắt tặc nương như ngươi

đâu.”



“Cũng phải. Hắn như vậy sao bên cạnh lại không có mỹ nhân được chứ?” – Nàng kia nói xong, theo bản năng liếc nhìn Trần Thạch Mai ngồi trong xe ngựa, cười hỏi – “Trong chiếc xe ngựa kia hình như có nữ quyến thì

phải.”



“Chúng ta và hắn không cùng đường.” – Tiểu Tịch Tử mở miệng nói –

“Chỉ trùng hợp đi ngang qua, còn muốn đi tiếp, không muốn hỏi ân oán

riêng giữa các ngươi. Hãy để chúng ta qua!”



Trần Thạch Mai nhẹ nhàng gật đầu. Tiểu Tịch Tử rất hiểu biết, làm việc cẩn thận chu đáo, ăn nói cũng được lắm.



“Ồ?”



Người có giọng nói ồm ồm lúc nãy lại lên tiếng: “Trong xe ngựa chắc

là nữ tử rồi. Không biết có đẹp không đây. Trời tối thế này làm gì có

con gái nhà đàng hoàng đi ra đường chứ? Hà hà, chắc là loại …, nào, để đại gia ta nhìn một cái xem nào.”



Hương nhi hơi khẩn trương vội ôm Trần Thạch Mai, tức giận mắt: “Người này thật thô bỉ!”



Trần Thạch Mai đại khái cũng hiểu là đã gặp phải người giang hồ nên vỗ về trấn an Hương nhi, ý bảo nàng đừng nhúc nhích.



“Này, Bạch Xá!” – Người nọ đột nhiên cười nói – “Chưa từng nghe nói

bên cạnh ngươi còn mang theo nữ nhân đó. Sao? Bình thường vẫn dùng loại

này để làm thú tiêu khiển à? Ha ha … Ai nha!”



Người nọ chưa nói hết câu đã nghe tiếng ‘chát’ vang lên. Sau đó, hắn

thấy quai hàm nóng ran, nửa bên mặt trái bị đánh cho đến biến dạng.



Trần Thạch Mai và Hương nhi đều sửng sốt, lại nghe người nọ gào lên: “Ai đánh ta?”



“Im miệng!” Người cầm đầu dường như không chịu nổi nữa, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn.



Người nọ đành ôm bên mặt nóng rát, im miệng không nói gì, trong lòng

lại thấy bồn chồn: bạch y tu la diện mạo tuấn tú – Quỷ Đao Bạch Xá quả

nhiên danh bất hư truyền; cách xa như vậy mà chỉ một bạt tai cũng khiến

đại gia ta nổ đom đom mắt.



Những người khác cũng liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu không nói gì.



“Bạch Xá, chỉ cần hôm nay ngươi giao ngọc phật ra, chúng ta lập tức

sẽ thả ngươi đi. Bằng không đừng trách chúng ta không trượng nghĩa, lấy

nhiều đánh ít.” – Nam tử dẫn đầu lại lần nữa uy hiếp.



Bạch Xá chỉ hơi nhướn mày: “Tùy ngươi.”



Đương lúc ấy thì mọi người lại nghe phía sau có tiếng vó ngựa truyền

đến, thanh âm hỗn độn … dường như là cả một đàn ngựa đang tới.



“Đến rồi!” – Trần Thạch Mai nhìn thoáng qua, nói với Hương nhi – “Là Vương gia!”