Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 11 : Vu oan giá họa, đánh không trả đòn

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


“Mai Tử tỷ, sao lại đứng trong sân thế?”



Tiểu Hương nhi bưng bữa ăn khuya đi vào sân viện thì thấy Trần Thạch Mai đang đứng trong đình ngẩn người.



“Ừm.” Trần Thạch Mai dường như có tâm sự gì đó.



“Làm sao vậy?” – Hương nhi chạy tới hỏi – “Ăn một chút gì đi.”



“Ta không đói, ngươi ăn đi.” Thạch Mai kéo nàng đến ngồi bên bàn.



“Ta vừa mới ăn rồi.” – Hương nhi nhíu mày – “Ăn hai phần thì béo mất.”



“Ngươi bây giờ mới bao nhiêu chứ?” – Thạch Mai cười – “Lúc này còn béo

được thì cứ ăn thoải mái đi, sau này trưởng thành cơ thể mới tốt.”



“Vậy sao người không ăn?” – Hương nhi khó hiểu.



Thạch Mai nhìn đi nơi khác. “Ăn đêm sẽ dễ béo.”



Hương nhi tà tà liếc nhìn nàng, cười: “Mai Tử tỷ, lúc trước ở vương phủ đã bao giờ thấy người không muốn ăn bữa khuya đâu, hôm nay làm sao vậy? Ai nói người béo sao?”



“Không …” Thạch Mai nhỏ giọng nói thầm một câu.



“Hì hì.” Hương nhi cười cười ý nghĩa bất minh, cầm thìa lên rồi múc một muỗng thức ăn đưa đến bên miệng Trần Thạch Mai.



Chuyện là hôm nay Hoàng Thái hậu ngoài đưa gia cụ và thức ăn ra, còn

tặng nàng vài bộ xiêm y. Mấy bộ đó đều được làm khi Thái hậu còn trẻ,

vẫn mới chưa được mặc lần nào. Hôm nay Thạch Mai có thử qua vài bộ, thấy cái nào cũng đẹp cả, chỉ là sau khi mặc vào vùng eo lại hơi chật. Vậy

nên Thạch Mai muốn gầy đi một chút, mặc những bộ xiêm y đó mới đẹp mắt

hơn, vì thế không ăn bữa khuya nữa.



Hương nhi thấy nàng ngồi một bên, thỉnh thoảng còn xoa xoa eo mình thì cười hỏi: “Mai Tử tỷ, sao thế? Sợ eo không thon à?”



Thạch Mai trừng mắt liếc nhìn nàng, nói: “Ngày mai bắt đàu ăn chay, khi nào vòng eo giảm xuống một chút thì mới ăn thịt. Các ngươi có ăn thịt

cũng đừng để ta thấy. Còn hôm nay ngươi ăn giùm ta đi.”



Hương nhi mừng rỡ thẳng chiến.



Thạch Mai nhìn sắc trời rồi hỏi: “Giờ Hợi rồi phải không?”



“Dạ.” – Hương nhi gật đầu – “Mai Tử tỷ, người muốn ra ngoài sao?”



“Ừ … Không biết Toản Nguyệt đã ngủ chưa.” – Thạch Mai hai tay chống cằm – “Ta muốn tới thăm nàng. Vừa hay Thái hậu có đem đến mấy cây cỏ linh

chi, đến đưa cho nàng một cây đi.”



“Vậy còn chuyện túi hương thì sao?” – Hương nhi hỏi – “Người đã nghĩ kỹ lại chưa?”



Thạch Mai thở dài, chuyện cái túi hương đó quả thật là nàng lực bất

tòng tâm. Trần Thức Mi đã nghiên cứu hương phấn nhiều năm liền, còn mình chỉ mới nhìn qua bút ký của nàng có vài ngày thôi, chưa hiểu rõ hết

được. Nghiên cứu cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn không tìm ra manh mối gì.



Hương nhi thấy Trần Thạch Mai nhíu mày, vẻ mặt phiền muộn thì đi lấy

thêm cho nàng một cái áo choàng, nói: “Người mặc vào đi, chúng ta ra

ngoài một chút cũng tốt. Có đôi khi suy nghĩ nhiều chỉ càng khiến người

ta mệt mỏi bế tắc.”



Thạch Mai gật đầu, mặc áo vào rồi bảo Tiểu Tịch Tử chuẩn bị xe ngựa, cùng Hương nhi tới phủ Vương tướng quân.



Phủ Tướng quân thật ra cách Hương phấn trạch không xa. Bản thân Thạch

Mai không quá chú trọng nhưng dù sao thân phận nàng vẫn là công chúa.

Trung bá đã phái người đến thông báo với Vương tướng quân một tiếng, nói là công chúa muốn tới thăm Vương tiểu thư, không cần nghênh đón, tùy ý

là được rồi, tránh cho Vương lão tướng không kịp chuẩn bị, lễ nghi không được chu toàn.



Không lâu sau, xe ngựa của Thạch Mai đã dừng trước cửa phủ.
nọ chết lại không hề có dấu hiệu chống trả, thì ra là không có khí lực.



“Các loại hương liệu tìm được trên người Hồng Diệp nếu phối chế thành

phương thuốc thì có tên là ‘vu oan giá họa’.” – Thạch Mai nói – “Còn của bằng hữu ngươi, thì là ‘đánh không trả đòn’.”



Bạch Xá nghe xong giương mắt lên nhìn, hỏi Thạch Mai: “Mấy loại hương này đều được ghi lại trong sách?”



“Không, là ta nghĩ ra.” Thạch Mai mỉm cười. Nàng cảm thấy biện pháp này của Trần Thức Mi rất hữu dụng. Dùng thành ngữ để phân loại hương phấn

có thể trực tiếp nêu ra công hiệu của chúng. Bởi vậy nàng cũng nghĩ ra

hai cái tên cho hai loại hương phấn này, bản thân nàng cũng cảm thấy rất vừa ý.



Nói xong lại thấy Bạch Xá dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.



“Làm sao vậy?” – Thạch Mai hỏi.



“Thật khó nghe.” – Bạch Xá đáp.



Thạch Mai ngẩn ra, sau đó liền tức giận. Cái tên ngốc tức chết người ta này, một câu dễ nghe cũng không nói được.



“Còn gì nữa không?”- Bạch Xá hoàn toàn không biết rằng mình đã đắc tội Thạch Mai, hỏi tiếp.



Thạch Mai bĩu môi nói: “Không còn, còn cũng không nói cho ngươi.”



Bạch Xá sửng sốt, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “À …”



Thạch Mai bị hắn chọc tức tới mức không nói nổi, sau một lúc mới thở

dài, thầm nhủ mình so đo với tên ngốc này làm gì, bèn nói: “Bạch ban

hương đàm cũng có ở vùng Quý Châu, xem như là độc vật, hẳn không có

nhiều chỗ bán.”



“Được rồi.” – Bạch Xá gật đầu – “Ta đi tìm người thăm dò.”



“Ừ, những chuyện còn lại chờ khi Hồng Diệp khỏe lên rồi ta sẽ hỏi giúp

ngươi.” Thạch Mai vừa nói vừa ngáp một cái. Nàng cũng chẳng để tâm xem

như thế có đoan trang hay không, dù sao Bạch Xá là một tên ngốc, chắc sẽ không chú ý lắm … Đói quá đi.



Bạch Xá cầm lấy mấy thứ, nói lời cảm tạ với Trần Thạch Mai rồi xoay người cáo từ.



Thạch Mai miễn cưỡng gật gật đầu, lại nghe Bạch Xá đi tới cửa đột nhiên nói: “Cái tên đó …”



“Hửm?” Thạch Mai ngước lên nhìn hắn.



Bạch Xá cười: “Cũng không quá khó nghe.”







Thạch Mai há hốc mồm. Bạch Xá đi ra ngoài rồi lại nói thêm một câu: “Ăn bánh bao đi, nghe được tiếng bụng réo rồi kìa.”



Vừa dứt lời Thạch Mai đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, bụng nàng cũng không chịu thua kém, kêu ùng ục mấy tiếng.



“Mai Tử tỷ!” Hương nhi cầm theo một gói giấy dầu đựng đầy bánh bao chạy vào, thấy Bạch Xá đi ra thì gật đầu chào hắn, rồi lập tức vọt vào trong phòng: “Nóng lắm đó, vừa mới ra lò … Mai Tử tỷ, sao mặt người lại đỏ

thế?”



Thạch Mai nhìn Bạch Xá đi ra ngoài, tuy chỉ thấy bóng lưng nhưng nàng có thể khẳng định, hắn nhất định là đang cười.



“Sao vậy Mai Tử tỷ?” Hương nhi đưa một cái bánh bao cho nàng lại thấy

Trần Thạch Mai sửng sốt hồi lâu mới cầm lấy cái bánh bao, cắn liền hai

miếng, căm giận mắng: “Xú nam nhân! Giả vờ thành thật!”



“Đúng!” Hương nhi ngây ngô cắn bánh bao, gật đầu phụ họa: “Nam nhân không có chỗ nào thành thật cả.”



Thạch Mai hung hăng ăn hết ba cái bánh bao, rửa mặt một chút rồi chui vào phòng đi ngủ.