Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 12 : Nước tuôn róc rách, từ nông đến sâu
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Thạch Mai ngủ đẫy giấc, khi tỉnh lại đã là lúc mặt trời lặn.
Nắng vàng buổi hoàng hôn chiếu lên ngói lưu ly đỏ tán ra những quầng
sáng rực rỡ. Cửa sổ mở vừa lúc thấy được sắc trời tối dần, sắp tới chạng vạng. Bầu trời như khoác lên mình một tầng sa mỏng, trông thật mông
lung. Giữa không trung trải dài vô tận, lạc một đôi chim tước hơi béo
ngẩng đầu nhìn phương xa, không biết là đang nhìn ánh chiều tà dần tắt,
hay đợi chờ vầng trăng sắp nhú.
Thạch Mai nghiêng người, một tay chống cằm ngắm nhìn cảnh trí động lòng người, cảm thấy tâm tình bình yên mà thỏa mãn lạ kỳ.
Trong viện truyền đến tiếng ‘leng keng’, như là tiếng chuông bạc … Hay
là ai chơi nhạc? Thanh âm đứt quãng, lúc trầm lúc bổng, vậy mà có thể
hợp lại thành một giai điệu lanh lảnh êm tai.
Thạch Mai xuống
giường, mặc vào chiếc váy dài màu hồng cánh sen, tóc buông xõa xuống đầu vai, chân trần xỏ đôi guốc gỗ đi tới bên cửa sổ, thấy trong viện có một đám cô nương túm tụm lại.
“Chuyện gì thế?” Thạch Mai ra khỏi
phòng, đi tới giúp vui. Trên bàn đá trong sân viện có đặt rất nhiều
những chiếc bình bạc, to nhỏ cao thấp có cả. Hồng Diệp tay cầm hai chiếc đũa nhỏ, gõ vào từng cái bình một, âm thanh chính là từ đây mà ra.
“Đây là cái gì?” – Thạch Mai tò mò đi tới nhìn.
“Là phữu.” – Hồng Diệp cười nói – “Người giang hồ khi uống rượu sẽ dùng đũa gõ lên miệng bình rồi hát. Đây đều là mấy món đồ chơi lấy từ trong
rương Thái hậu đưa tới, thú vị không?”
“Thú vị!” – Thạch Mai hỏi Hương nhi – “Những đồ Thái hậu đưa tới còn có thứ gì hay không?”
“Những thứ hay ho thì nhiều, nhưng thú vị nhất vẫn là cái này.” Nói rồi Hương nhi ngồi xổm xuống, bế một con mèo nhỏ mập mạp màu vàng lông vằn
hổ từ dưới bàn lên.
“Mèo?” Thạch Mai thấy con mèo kia béo tròn
như quả bóng nhỏ liền nhanh tay đón lấy. Con mèo kia ngoe nguẩy cái
đuôi, kêu meo meo hai tiếng, nghe vẻ thân thiết lắm.
“Thái hậu
nói con mèo này là cống phẩm vùng Tây Nam tiến cống mấy ngày trước,
thông minh lại đáng yêu nên đưa tới cho mấy nữ nhân chúng ta nuôi chơi
cho vui.”
Thạch Mai gãi gãi cằm con mèo nhỏ, cười hỏi: “Gọi nó là gì đây?”
“Còn đang nghĩ.” – Toản Nguyệt nói – “Lấy cái tên nào may mắn một chút.”
“Vậy gọi là ‘Cát Lợi’ đi.” – Hồng Diệp nói.
Ngoài dự kiến của mọi người, Hồng Diệp và Toản Nguyệt ngồi với nhau một lát, hàn huyên mấy câu đã thấy hợp nhau, không những không tranh cãi ầm ỹ mà còn rất thích đối phương. Quả nhiên là nữ nhân mạnh mẽ phần lớn
đều thích nữ nhân mạnh mẽ sao?
Thạch Mai ngồi xuống, thả con mèo nằm lên đùi mình rồi nghịch nghịch tai nó. Con mèo thoải mái cọ cọ vào người nàng.
“Gọi là ‘chiêu tài tiến bảo’ đi?”
“Tục quá, hay gọi là ‘Hữu Phúc’?”
“Tiểu Hương?”
“Không được.” – Hương nhi nhanh chóng lắc đàu.
Bọn nha hoàn bảy miệng tám lưỡi bàn nhau, Lưu mama đưa điểm tâm vào
thấy vậy cười toe: “Mấy đứa nha đầu này, cần gì chiêu tài tiến bảo có
phúc có hương chứ. Mỗi người có thể hứa gả cho một hiền phu mới tốt.”
Các cô nương đều cười rộ lên. Trần Thạch Mai nghĩ một hồi, gật gù vuốt
vuốt mấy sợi râu mèo, nói: “Vậy gọi nó là Hứa Hiền đi, được không?”
“Hứa Hiền?” – Hồng Diệp nói – “Gọi như thế không làm trò cười cho người ta mới lạ. Đây đâu phải tên cho mèo, tên người thì đúng hơn.”
Thạch Mai thấy con mèo kia vẫy vẫy đuôi với mình thì gật đầu: “Mày cũng
thích cái tên này chứ, hay là muốn đổi?” Nói rồi nàng cầm lấy cái chân
mèo nho nhỏ, móng vuốt trắng, bên dưới có đệm thịt rất dày và mềm. “Mày
phải phù hộ cho tất cả các cô nương chúng ta đều được hứa gả cho một
hiền phu đó nha.”
“Meo meo” Con mèo nhỏ kêu lên hai tiếng ngọt
ngào dễ nghe làm người ta cảm khái trong lòng. Một câu nói đùa này ngày
sau hẳn là có thể trở thành sự thật.
Đang lúc cười đùa thì thấy Trung bá đi đến, hành lễ với Thạch Mai: “Tiểu thư, bên ngoài có họa sĩ cầu kiến.”
“Họa sĩ?” – Thạch Mai sửng sốt, hỏi – “Họa sĩ tới làm gì?”
Bạch Xá lại càng bình tĩnh hơn: “Chứng cứ đâu?”
“Hương nhi!” – Thạch Mai nhìn Hương nhi.
Hương nhi gật đầu: “Đúng vậy! Ta có thể làm chứng.”
Bạch Xá lại nói với Thạch Mai: “Đó là người của ngươi, không tính.”
Thạch Mai cắn răng, nói: “Ta đền ngươi.”
Bạch Xá có hơi giật mình: “Bồi?”
Quân: Giải thích một chút, từ ‘bồi’ mà Thạch Mai nói có nghĩa là đền
bù, bồi thường. Còn một từ khác đồng âm lại có nghĩa là bồi tiếp, tiếp
khách, theo bên người. Bạch Xá nghe lầm nên mới thấy giật mình.
“Ta nói là đền hoa cho ngươi.” – Thạch Mai đỏ mặt.
Bạch Xá gật đầu làm như không có việc gì: “Hoa này tuyệt chủng rồi.”
“Vậy đền bạc.” – Thạch Mai tiếp tục cắn răng nói.
Bạch Xá hơi giương khóe môi: “Bạc ta có.”
“Ngươi …” – Thach Mai tức mình, hỏi – “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Bạch Xá nghĩ ngợi một lúc:
“Sáng mai ta tới đón ngươi, ngươi đi làm một việc giúp ta, vẫn là về hương phấn.”
Nói rồi hắn xoay người đi ra ngoài. Đến cửa viện, hắn lại quay đầu nói với Thạch Mai: “Phải rồi, nhớ dậy sớm một chút.”
Thạch Mai tức đến độ không nói được câu nào. Lúc này Tiểu Phúc Tử lại
vừa vặn dạo bước từ ngoài vào, nhảy lên bậu cửa kêu meo meo với Bạch Xá.
Bạch Xá thấy nó thì mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve nó một phen rồi ra ngoài, để lại cho Thạch Mai cái bóng dáng như đang cười.
“Mai Tử tỷ …”
Thạch Mai nghe Hương nhi gọi, thở phì phì quay sang nhìn thì thấy Hương nhi cười có chút xấu hổ: “Hắn dường như … không hề ngốc a.”
Thạch Mai thở dài một tiếng, rút cây hoa lan kia ra khỏi chậu, nói:
“Thật đáng tiếc! Có việc muốn nhờ sao không nói thẳng đi, lòng vòng như
vậy làm cái gì.”
Nhưng khi nàng nhổ cây lan lên mới phát hiện nó không có rễ.
“Ôi trời.” – Hương nhi kêu lên – “Mai Tử tỷ, chúng ta bị lừa.”
Trần Thạch Mai chán nản: “Bây giờ mới biết bị lừa?”
Nghĩ lại cũng đúng, vừa rồi khi xem trong sách thấy loại trúc lan này
thường mọc thành từng khóm lớn, đâu có mọc riêng lẻ như chậu lan ngày đó hắn đưa. Tên Bạch Xá này thật đáng giận.
“Hửm?” – Hương nhi đột nhiên nói – “Phía dưới có gì kìa.”
“Sao cơ?” Thạch Mai cũng quay sang nhìn. Hương nhi đặt chậu hoa lên
bàn, bới hết lớp bùn đất ra thì thấy bên dưới có một cái tráp.
Thạch Mai cầm cái tráp lên nhìn: “Đây là cái gì?”
Nói rồi nàng mở cái tráp ra, thấy bên trong … có một chiếc lư hương cũ
kỹ màu bạc. Chiếc lư hương này chế tác cực kỳ tinh xảo, điêu khắc hình
long phượng sum vầy, chất bạc hơi ngả màu theo thời gian tạo cho nó
phong cách cổ xưa đầy ý vị, vừa nhìn đã biết là đổ cổ lâu năm.
“Mai Tử tỷ?” – Hương nhi nhìn Thạch Mai.
Thạch Mai cầm chiếc lư hương chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay quan sát một
chốc rồi chạy tới hương phường. Nàng lật tìm trong một quyển sách, chỉ
vào một bức hình, vừa mừng vừa sợ nói: “Hương nhi! Đây là bảo bối đó,
lưu ngân long phượng chưởng lô*.”
(*) lư hương bằng bạc khắc hình long phượng.
“Thật sao?” – Hương nhi cũng kinh hỉ, nghĩ một lúc lại hỏi – “Vậy Mai
Tử tỷ … lần này chúng ta không có chịu thiệt, phải không?”
Thạch Mai ngẩn người, để lư hương lên bàn, ôm Tiểu Phúc Tử vừa nhảy lên bàn vuốt ve một hồi, miễn cưỡng đáp: “Ừ, chắc vậy …. ”