Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 17 : Điểm điểm tích tích, hối ám hối minh

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử đi một chốc mới phục hồi lại tinh thần, cảm

thấy thực buồn bực, mình giận cái gì chứ? Bạch Xá có đi kỹ quán hay

không chẳng liên quan gì đến nàng.



Nghĩ đến đây, nàng liền thả chậm cước bộ, lại nghe Hương nhi phía sau đột nhiên hô toáng lên: “Mai Tử tỷ, cẩn thận!”



Thạch Mai sửng sốt, lúc ấy tiếng vó ngựa phía trước cũng đã đến gần.



Vừa ngẩng đầu lên thì thấy trước mắt có bảy quan gia cưỡi ngựa chạy như bay về phía mình. Thạch Mai ngẩn cả người, đang không biết làm sao thì

thấy mình bị người ta ôm lấy kéo giật sang ven đường.



Mã đội chạy qua rồi Thạch Mai còn nghe được tiếng mắng, nào là ‘không muốn sống nữa’ hay gì gì đó …



Giương mắt lên nhìn thì thấy Bạch Xá đang ở ngay trước mặt, còn ôm nàng, sau đó buông ra.



“Mai Tử tỷ!” – Hương nhi chạy tới – “Không có việc gì chứ, Bồ Tát phù hộ.”



Thạch Mai nhìn Bạch Xá, cảm thấy hắn có lẽ muốn giải thích điều gì đó.



Nhưng Bạch Xá vẫn mặt không thay đổi dặn nàng “Đi đường cẩn thận một chút”. Nói xong liền quay người đi thẳng.



Thạch Mai giận, lòng nói: quả nhiên là đi kỹ quán mà!



Đang nghĩ tới đó thì thấy Bạch Xá ngừng lại bên cạnh Hương nhi, đưa một cái bình sứ nhỏ cho nàng.



Hương nhi khó hiểu, nhận lấy rồi mở ra xem thử, mùi gừng nồng đậm tức thì tỏa ra.



Hương nhi hỏi: “Trà gừng?”



Bạch Xá gật đầu, sau đó không nói gì nữa, tiếp tục đi.



Thạch Mai thấy hắn không buồn quay đầu lại, dần dần cảm thấy thất vọng. Hương nhi nhìn vẻ mất mát trên mặt nàng cũng thấy đau lòng. Còn chưa mở miệng nói câu nào đã thấy Bạch Xá ngừng lại, quay đầu nói: “Đúng rồi.”



Thạch Mai cùng Hương nhi ngẩng đầu.



“Hoa sơn trà và hoa phù dung nhìn bề ngoài khá giống nhau.” – Lúc Bạch

Xá nói, khóe miệng có hơi nhíu nhíu lại – “Sáp Phù Dung và cửa hàng bán

dược.”



Thạch Mai cứng đờ, Bạch Xá nhẹ nhàng ho khan một tiếng,

nói: “Gừng giã ra uống với dấm chua có thể trị phong hàn.” Nói xong liền thấy Thạch Mai mặt mũi đỏ bừng.



Bạch Xá nhìn vẻ mặt của nàng, thoáng lộ ra ý cười rồi xoay người rời đi.



Thạch Mai vẫn còn đang ngơ ngác thẫn thờ, cảm thấy mặt mình nóng như bị lửa thiêu vậy.



Hương nhi quay đầu lại cười với nàng: “Chậc châc, Mai Tử tỷ à, Bạch Xá thế mà đã cười đó. Cười lên trông lại càng tuấn tú.”



Thạch Mai sửng sốt một lúc rồi cúi đầu nhận lấy bình trà gừng, giao

Tiểu Phúc Tử cho Hương nhi ôm. Nàng mở nắp bình ra ngửi thử, trà này

thơm quá, bên trong hình như còn có trần bì và sơn tra.



“Mai Tử tỷ.” – Hương nhi ghé đầu lại nói – “Ta nghe nói nam nhân cười rộ lên mà trông đẹp mắt là rất đào hoa đó.”



Thạch Mai kéo bím tóc nàng, “Còn nói nữa.”



Hương nhi nắm tóc cười nắc nẻ: “Chúng ta trở về uống trà gừng đi? Ta sẽ thêm ít dấm chua vào.”



Thạch Mai thấy thực bất đắc dĩ, cũng không phải ghen, ăn dấm chua cái

gì? Quen biết Bạch Xá mới có mấy ngày, cũng không đến mức … quá thân

thiết đi. Thạch Mai cân nhắc một chút, cảm thấy có lẽ mình chẳng qua là

rất tin tưởng nhân phẩm của Bạch Xá, nay phát hiện hắn đi kỹ quán thì có chút thất vọng, không liên quan gì đến ăn dấm chua cả.



Đang

nghĩ thì thấy Hồng Diệp cùng Toản Nguyệt đuổi tới. Hồng Diệp vội túm lấy Thạch Mai nói ào ào: “Tiểu Mai, ngươi nghĩ oan cho người ta rồi. Trong

đó chỉ có một lão nhân bán thảo dược thôi. Cửa hàng của lão nhân ấy là

nơi bán trà gừng tốt nhất kinh thành, chỉ cần pha với nước ấm là uống

được, trị phong hàn tốt lắm.”



“Ừ.” Thạch Mai quơ quơ bình trà

gừng trong tay. Đột nhiên nhớ tới buổi chiều hôm ấy lúc cưỡi ngựa, Bạch

Xá hỏi nàng có lạnh không, nàng trả lời rằng không sao cả, trở về uống

trà gừng là được …



“Được rồi.” – Toản Nguyệt vỗ vai nàng – “Hôm nay xem như không tệ, ta còn thưởng cho Trà Phúc một cái tát. Thật thống khoái!”



Thạch Mai mở to hai mắt nhìn nàng, Hương nhi thì vỗ tay: “Toản Nguyệt tỷ đánh hay lắm!”




Hương nhi hỏi nàng: “Mai Tử tỷ, người đi đâu vậy?”



“À …” – Thạch Mai nói – “Bọn họ đưa nhầm đồ, ta đi trả lại.”



“Để ta đi là được rồi.” – Hương nhi đang muốn chạy tới thì bị Toản

Nguyệt kéo lại, nói – “Để Thạch Mai đi, ngươi giúp ta chuyển đồ.”



“Được.” Hương nhi cũng không nghĩ nhiều, liền giúp đỡ chuyển đồ.



Thạch Mai giương mắt nhìn thì thấy Toản Nguyệt cười với nàng, mặt nhịn không được lại đỏ hồng lên.



Toản Nguyệt ngâm nga khúc dân ca đi làm việc. Thạch Mai thì đến Bạch

trạch phía đối diện, vừa định nhờ người canh cổng vào truyền lời thì

người nọ lại khách khách khí khí nói: “Trần tiểu thư, trang chủ đang ở

trong lương đình tại hậu viện, mời tiểu thư vào.”



Thạch Mai gật đầu rồi đi vào. Trong đại trạch không có ai, tựa như chỉ có mình nàng.

Lại đi tiếp, nàng cũng không biết hậu viện ở đâu, vất vả lắm mới cầm này nọ tìm được quản gia.



“Ồ, Trần tiểu thư tới tìm trang chủ sao, ở phía sau đó.” – Quản gia vươn tay chỉ.



“Đi như thế nào vậy?” Thạch Mai vốn định nhờ quản gia dẫn nàng đi, nhưng quản gia lại chỉ vẽ đường cho nàng.



Thạch Mai đành phải tự mình đi, quanh quanh co co bảy tám khúc, đi hết hành lang bằng đá cuối cùng cũng thấy cửa viện.



Ngó vào nhìn, thấy trong viện có mấy cây ngô đồng cao cao, hoa màu tím

nhạt rơi đầy sân, cánh hoa nhỏ vụn trải trên nền đá trắng như phủ lên

một tấm thảm phơn phớt tím.



Giữa viện có một cái tháp bằng trúc, trên tháp có một người áo trắng đang nằm … là Bạch Xá.



Thạch Mai đứng ở cửa viện, nhìn Bạch Xá vẫn là một thân áo trắng như

trước. Tuy rằng lần nào cũng là màu trắng, nhưng kiểu dáng lại khác

nhau. Dưới ánh mặt trời, mơ hồ có thể nhìn được cả đường viền màu bạc

trên áo hắn, và cả hoa văn thêu chìm ở vạt áo … hình như là trúc xanh,

cũng có lẽ là cổ tùng, hay là tùng trúc đều có?



Thạch Mai miên man suy nghĩ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Bạch Xá.



Lúc này đã là giữa trưa, ánh nắng xuyên qua tán lá ngô đồng chiếu

xuống, vệt nắng loang lổ. Trên người Bạch Xá như phủ lên một vầng sáng

nhàn nhạt, đặc biệt là gương mặt ngũ quan rõ ràng, tựa như khắc họa từng đường nét …



Thạch Mai chậm rãi đi tới, cố ý tạo ra tiếng bước chân, thầm nghĩ có lẽ Bạch Xá sẽ tỉnh.



Nhưng Bạch Xá vẫn không nhúc nhích, dường như đã ngủ say.



Thạch Mai tới bên người hắn, thấp giọng gọi một tiếng, “Bạch Xá.”



Bạch Xá vẫn chẳng hề nhúc nhích.



Thạch Mai muốn lay tỉnh hắn, tầm mắt lại rơi xuống bàn tay Bạch Xá.



Lần đầu tiên Thạch Mai nhìn tay của nam nhân ở khoảng cách gần như vậy. Tay Bạch Xá rất đẹp, khớp xương rõ ràng mà không thô, có hơi gầy, làn

da thật trắng, ngón tay rất dài, móng được cắt tỉa gọn gàng, thon thon.



Thạch Mai thấy có mấy chiếc lá rơi trên tay hắn, định giúp hắn phủi đi … nhưng khi chạm tới mu bàn tay hắn, lại thấy tay Bạch Xá thật ấm áp,

không như biểu tình lạnh như băng của hắn.



Thạch Mai cảm thấy

mu bàn tay người này dường như có chút thô ráp, liền chọc nhẹ mấy cái.

Nàng đang ngẩn người thì nghe có tiếng nói trầm trầm truyền đến, ngữ

điệu như cười mà như không, có chút chút dịu dàng, “Sờ thích lắm sao?”



Thạch Mai cả kinh, giương mắt lên thì thấy Bạch Xá một tay gối sau đầu cũng đang nhìn nàng.



Thạch Mai vội đứng dậy, có hơi ngượng ngùng nhìn hắn, rồi lập tức hiểu

được mình đại khái là lại bị Bạch Xá trêu đùa. Nghĩ đến đó, nàng nhấc

chân đạp vào tháp trúc của hắn một cái.



Bạch Xá ngồi dậy.



Thạch Mai nhìn bên trong cổ áo có hơi trễ xuống của hắn … đỏ mặt vội vàng nhìn đi chỗ khác.



“Có việc hỏi ngươi.” Bạch Xá chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm Thạch Mai, chỉ chỉ vào cái tráp trong tay nàng.