Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 18 : Trăng sáng tiếng tiêu thanh, hoa mai vương tay áo

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


“Hỏi cái gì?” – Thạch Mai ngẩng đầu lên nhìn hắn.



Ánh mặt trời vừa lên tới đỉnh, tiết trời thực ấm áp. Đôi mắt Bạch Xá có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ nên không còn sự sắc bén như dĩ vãng, mà nhu hòa đi nhiều.



“Thấy trâm ngọc rồi chứ?” Bạch Xá đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu hỏi Thạch Mai. Khoảng cách thật gần, Bạch Xá cao

hơn nàng nhiều, vậy nên hơi thở như vô tình phớt qua chóp mũi Thạch Mai, hơi nong nóng.



Ánh nắng có hơi chói, Thạch Mai híp mắt lại.

Đôi mắt hoa đào của nàng khi nheo lại cong cong như hình bán nguyệt,

cánh môi mỏng hơi nhoẻn tựa đang cười. Bạch Xá đột nhiên nhớ tới ngày ấy đứng ở cửa hiệu thuốc, nhớ đến vẻ mặt của Tiểu Phúc Tử khi ngẩng đầu

lên nhìn mình … hình như có hơi giống.



Thạch Mai mà biết Bạch

Xá cảm thấy nàng giống Tiểu Phúc Tử thì bị chọc tức là cái chắc. May là

nàng không biết. Ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng đáp: “Ừ, có thấy, bạch

ngọc.”



Bạch Xá đưa tay rút cái tráp gỗ trầm màu đen từ tay

Thạch Mai ra, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay của Thạch Mai, như vô

tình lại như có ý, từ đầu đến cuối mắt chẳng chớp lấy một cái.



Bạch Xá mở tráp ra, lấy cây trâm ngọc để dưới mũi Thạch Mai. “Ngửi thử xem.”



Thời điểm trâm ngọc tới gần, Thạch Mai phảng phất ngửi được một mùi

hương thanh nhã, nhưng khi để ngay dưới mũi lại chẳng ngửi thấy gì.



Loại ngọc này hai ngày trước nàng có từng trông thấy trong ghi chép của Thức Mi, gọi là hương ngọc.



Hương ngọc có thể nói là ngọc, cũng có thể nói là dược liệu. Dựa theo

phẩm chất của hương ngọc có thể chia ra làm thượng, trung, hạ tam đẳng.

Loại hạ đẳng, xa xa thấy rất thơm, nhưng tới gần lại thấy rất thối. Loại trung đẳng, ngửi xa hay gần đều thấy cùng một mùi hương. Mà nếu là

hương ngọc thượng đẳng, xa xa thấy ngát hương, tới gần lại không mùi

giống hệt ngọc bình thường. Loại hương ngọc thượng đẳng này đặc biệt

thích hợp dùng làm vật phẩm trang sức, đeo trên người thì cả người tỏa

hương, mùi thơm thanh thoát lại tôn quý.



Thạch Mai nhỏ giọng nói: “Là hương ngọc?”



Bạch Xá thấy nàng quả thực có biết, thực vừa lòng gật đầu, hỏi: “Biết xuất xứ không?”



Thạch Mai có hơi khó xử, hương ngọc khả ngộ bất khả cầu, từ xưa đến nay không có nhiều ghi chép về nó, bèn nói: “Hương ngọc cực kỳ trân quý,

phần lớn đều là từ thời thượng cổ lưu lại, thế gian hiếm gặp. Nhưng nếu

đã có mùi thì đương nhiên là trần ngọc.”



Bạch Xá gật nhẹ, thu trâm ngọc lại, hỏi: “Hương ngọc có thể dùng để làm hương phấn không?”



Thạch Mai ngẩn người, lắc đầu: “Cái này … rất khó.”



Bạch Xá lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp câu sau.



“Ngọc thạch rất cứng, lửa thiêu cũng không biến dạng. “ – Thạch Mai nói – “Nếu có người dùng hương ngọc làm hương liệu thì dùng làm hàn hương

là tốt nhất.”



Quân: Theo ý ta thì hương liệu có thể chia làm

hai loại, một dùng để đốt, một là để tự nhiên. Hương ngọc có lẽ thuộc

loại thứ hai nên gọi là “hàn hương”.


Thạch Mai lập tức bảo Hương nhi đi hỏi những người khác xem, kết quả Hương nhi trở về lại nói những người khác đều ngủ rất ngon.



Thạch Mai nhìn cây trâm bạch ngọc mình vẫn

đặt bên gối, lập tức hiểu được. Tối qua chỉ có nàng cùng Hương nhi ngủ

chung một phòng ngửi được mùi của hương ngọc, cho nên mới nằm mơ thấy

giấc mộng kỳ quái như vậy.



Thạch Mai xuống giường, mặc kệ còn

chưa đi giày, vội chạy đến hương phường. Nàng nhớ lúc trước có thấy một

vài ghi chép về hương phấn có liên quan đến cảnh trong mơ.



Lật

lại bút ký của Thức Mi, Thạch Mai cẩn thận tra tìm. Hương nhi ở ngoài

cửa thúc giục: “Mai Tử tỷ, không còn kịp rồi. Để lúc về lại tra đi, giờ

vào cung trước đã.”



“Ừ ừ …” Thạch Mai cuống quít đổi xiêm y, cầm theo bút ký lên xe ngựa, cùng Hương nhi vào cung, trên đường tranh thủ lật xem.



Xe ngựa đến cửa hoàng cung thì dừng lại, Thạch Mai đã nhìn ra được chút manh mối từ trong bút ký, một manh mối rất hữu dụng, thầm nghĩ trở về

sẽ đi tìm Bạch Xá.



Đương lúc ấy, màn xe bị vén lên, Tiểu Tịch

Tử nói: “Tiểu thư, hôm nay hình như trong cung có yến tiệc nên xe ngựa

không tiện đi vào, chỉ có thể đi bộ.”



Thạch Mai gật đầu, nhìn ra ngoài cửa xe thì thấy trước cửa cung có rất nhiều xe ngựa đang ngừng.



Lão thái giám hầu hạ bên người Thái Hậu sớm đã đi ra nghênh đón, nói

với Thạch Mai đang xuống xe: “Ôi công chúa, ngài đã tới rồi. Nửa tháng

nay ngài không vào cung lấy một lần, Thái Hậu rất là mong nhớ.”



Thạch Mai cũng có chút áy náy, nói: “Liễu công công, nhiều ngày nay ta

chuẩn bị cho cửa hàng nên có hơi bận, mẫu hậu vẫn khỏe chứ?”



“Khỏe khỏe, chỉ là rất nhớ ngài.” Liễu công công dẫn Thạch Mai vào trong.



Thạch Mai thấy trong cung có rất nhiều người ra ra vào vào, liền hỏi: “Công công, sao hôm nay lại có nhiều người thế?”



“À.” – Liễu công công gật đầu, cười nói – “Mấy ngày gần đây lão phiên

vương vùng Tây Bắc đã quy thiên, tân nhậm phiên vương là Tra Cáp Khắc

hôm nay đến đây để dự ban phong hào, cho nên Hoàng Thượng mở tiệc khoản

đãi y.”



Thạch Mai không nhịn được nở nụ cười, cùng Hương nhi liếc nhìn nhau, tên này thật khó nghe.



Liễu công công thấy hai người cười, lại nói: “Hai vị cũng đừng cười,

phiên quốc có nhiều tên rất kỳ lạ, mấy ngày trước ta còn nghe nói có

người tên Tra Khắc A Lạp nữa kia.”



Thạch Mai và Hương nhi cười càng vui.



Đang khi vừa cười vừa đi về phía trước, chợt nghe Liễu công công hành lễ với một người đang đi về phía này. “Ồ, Vương gia.”



Thạch Mai cùng Hương nhi giương mắt lên nhìn thì thấy nghênh diện có

mấy người đang đi đến, người đang đi đầu là Tứ vương gia Tần Hạng Liên.