Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 20 : Xà đả thất thốn, hà lộ nhất giác
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Tần Hạng Liên cũng không dự đoán được là Bạch Xá lại đột nhiên xuất
hiện, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay đứng phía sau Thạch Mai. Càng làm hắn bực mình là câu nói vừa rồi của Bạch Xá, thế mà lại đùa
giỡn Thạch Mai ngay trước mặt hắn.
Tần Hạng Liên sắc mặt khó coi thì không nói, Thạch Mai cũng bực mình, quay lại hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Xá một cái.
Bạch Xá bị trừng thật vô tội, thấy Thạch Mai hình như là đang giận,
nghĩ một lúc rồi nói: “… Dùng khổ tham cùng phục linh nấu một chén thuốc là tẩy đi được.”
Thạch Mai sửng sốt, lại nhìn hắn.
Chỉ thấy trong mắt Bạch Xá hiện lên ý bỡn cợt, nói: “Mẹ ta là lang trung, ta nghe bà nói vậy … đừng nghĩ nhiều.”
Mặt Thạch Mai càng đỏ hơn, đến cả tai cũng hồng hồng. Mình nghĩ đi đâu
thế này, còn cảm thấy Bạch Xá ngả ngớn, thì ra là tự mình đa tâm.
Thạch Mai kéo tay áo xuống, quay lại liếc Tần Hạng Liên một cái, thấy hắn vẻ mặt cổ quái liền nhích lại gần Bạch Xá.
Tần Hạng Liên ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm Bạch Xá, cười lạnh: “Đột
nhập vương phủ, còn giết chết thị vệ của ta, to gan thật.”
Bạch Xá nhướn mày, thản nhiên đáp: “Vậy thì sao?”
Thạch Mai có chút khẩn trương. Tần Hạng Liên sống chết thế nào nàng mặc kệ, nhưng Bạch Xá vô duyên vô cớ lại bị cuốn vào phân tranh thì không
tốt lắm. Tần Hạng Liên dù sao cũng là vương gia, dân không nên đấu với
quan.
Thấy Bạch Xá như là muốn ra mặt cho Thạch Mai, mà Thạch
Mai lại đứng bên hắn như chim nhỏ nép vào người, Tần Hạng Liên rất bất
mãn, gằn giọng nói: “Bạch Xá, ta khuyên ngươi đừng nhúng tay vào. Đây
không phải chuyện một người giang hồ như ngươi có thể quản được.”
Bạch Xá mắt lạnh nhìn hắn, chậm rãi phun ra một câu: “Thực ngứa mắt.”
Tần Hạng Liên sắc mặt khẽ biến, tên Bạch Xá này cuồng vọng tự đại, hiển nhiển là không coi hắn ra gì.
Thạch Mai sợ hai người có xung đột, giữ chặt Bạch Xá, “Bạch Xá!”
Bạch Xá quay đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng thì bật cười,
chậm rì rì nói: “Sợ cái gì, hắn cũng không phải hoàng đế.”
Bạch Xá vừa nói xong, Thạch Mai biết nhất định Tần Hạng Liên bị chọc tức
rồi, bởi vì đã đâm trúng chỗ đau của hắn. Quả nhiên, sắc mặt Tần Hạng
Liên cực kì khó coi. Bạch Xá đây là đang khiêu khích.
Nhưng,
hiển nhiên là Bạch Xá còn chưa nói hết, hắn tiếp tục không nhanh không
chậm nói: “Chẳng qua chỉ là một vương gia thất thế thôi. Hoàng đế có khi ước gì hắn chết ngoài ý muốn để còn trừ hậu hoạn.”
Thạch Mai
quay qua nhìn Tần Hạng Liên, chỉ thấy sắc mặt hắn khó coi đến trước nay
chưa từng có. Tần Hạng Liên vốn không xấu, có thể nói là anh tuấn uy vũ, đương nhiên là không bằng Bạch Xá ngọc thụ lâm phong. Nhưng lúc này hắn hai mắt lộ hung quang, vẻ mặt dọa người không thể tả, như thể muốn ngay lập tức dồn Bạch Xá vào chỗ chết. Thạch Mai đột nhiên phát hiện Tần
Hạng Liên là người có lòng thù hằn rất nặng. Người như vậy mà đắc tội
thì sau này thế nào cũng bị trả thù.
Tần Hạng Liên lấy từ trong lòng một cây trâm ngọc để lên bàn, ngữ điệu lạnh lùng nói: “Được lắm!
Cứ chờ xem.” Nói xong, hắn quay đầu đi ra ngoài.
Thạch Mai nhẹ nhàng thở phào, lại nghe Bạch Xá nói: “Cứ thế mà đi?”
cung, nói ngọc nhân là điềm xấu, sai người đem nó mai táng cùng vị quốc
quân kia.”
Bạch Xá cười lắc đầu: “Còn kẻ thù của hắn?”
“Chuyện sau đó không nghe nói gì, chỉ biết lúc ấy thời thế loạn lạc, vị quốc quân lên ngôi tiếp đó ngồi trên ngai vị chưa đầy một năm đã chết,
cũng là hóa thành kẻ điên.” – Thạch Mai nói – “Ta cảm thấy nhất định có
liên quan đến mô ngọc.”
“Thật không?” – Bạch Xá cúi đầu nhìn nàng.
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, thấy Bạch Xá cười với mình thì vội nhìn sang chỗ khác, mặt cũng ửng hồng.
Bấy giờ đã tới bên ngoài cổng lớn Hương phấn trạch. Bạch Xá ôm Thạch
Mai xuống ngựa. Thạch Mai phát hiện gần đây nàng thường xuyên được Bạch
Xá ôm.
“Ta sẽ tìm người điều tra về chuyện mô ngọc, khả năng còn cần ngươi hỗ trợ.” – Bạch Xá nói với Thạch Mai.
“Được.” Thạch Mai ngước lên nhìn Bạch Xá, “Đừng khách khí, ngươi giúp
ta một việc lớn như vậy, chút chuyện ấy xem như tấm lòng thành của ta.”
Bạch Xá nghe Thạch Mai đáp sảng khoái như vậy, cảm thấy thoải mái liền gật đầu rời đi.
Thạch Mai quay đầu, thấy Toản Nguyệt và Hồng Diệp đang tựa cửa nhìn nàng.
“Ây cha, Mai Tử à.” – Hồng Diệp cười nói – “Suốt một đường trở về ngươi không nhìn tỷ muội chúng ta lấy một cái, Bạch Xá đẹp mắt lắm sao?”
Thạch Mai đỏ bừng mặt.
Toản Nguyệt cười cười kéo nàng vào nhà. Hương nhi vội đi tìm một bộ đồ mới cho Thạch Mai thay.
Hồng Diệp nhanh nhảu hỏi chuyện đã xảy ra.
Nghe Thạch Mai kể lại, Hồng Diệp dậm chân: “Thống khoái! Tần Hạng Liên
đúng là nam nhân đê tiện, muốn quay đầu hối hận à, nằm mơ đi!”
“Nhưng …” – Toản Nguyệt nghe có điều không đúng, hỏi – “Thủ cung sa … Mai Tử, ngươi chưa viên phòng với vương gia sao?”
Thạch Mai ngẩn người, nàng vốn không muốn lừa gạt hai người nên gật đầu.
Nhưng Toản Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ lôi kéo nàng an ủi, trong
lòng lại cảm thấy vương gia quá mức cay nghiệt. Cưới nàng về mà không
viên phòng với nàng, bắt nàng thủ tiết để mặc tuổi xuân qua đi, đúng là
đáng giận!
Lúc ăn cơm chiều, Toản Nguyệt đột nhiên hỏi: “Thế Bạch Xá nói dùng cái gì để tẩy thủ cung sa?”
Thạch Mai nhớ lại rồi trả lời: “À, hắn nói dùng phục linh và khổ tham.”
“Phi” – Toản Nguyệt ồn ào – “Đó là thuốc khỏi ho tiêu đờm.”
Thạch Mai ngẩn người.
Hồng Diệp cũng gật đầu: “Đúng đó, thủ cung sa là tuyệt đối rửa không sạch!”
Thạch Mai sửng sốt một lúc lâu, lại nhớ đên vẻ mặt cười mà như không
cười vừa rồi của Bạch Xá, khóc không ra nước mắt. Người này thật khó nắm bắt … Hắn rốt cuộc là ngốc hay phúc hắc đây?