Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 21 : Dạo hồ nghe tin, thời buổi rối loạn

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Sáng sớm hôm sau, Thạch Mai nằm ườn trong chăn không chịu dậy, miễn

cưỡng sờ sờ Tiểu Phúc Tử đang liếm lông bên cạnh. Bên ngoài tiếng người

ồn ào, nghe rất náo nhiệt. Thạch Mai biết đó là từ sân ngoài truyền đến. Toản Nguyệt và Hồng Diệp chắc đã dậy rồi, đang thu xếp để chuẩn bị khai trương cửa hàng.



Thạch Mai rất muốn dậy hỗ trợ, nhưng cả người thấy uể oải nên cứ nằm mãi trên giường.



Hương nhi ló đầu vào thăm dò, thấy nàng đã tỉnh liền chạy vào: “Mai Tử tỷ, tỉnh rồi sao?”



“Ừ.” Thạch Mai ngồi dậy, ôm Tiểu Phúc Tử hỏi: “Bên ngoài có việc gì thế?”



“Đang chuyển gia cụ vào cửa hàng. Người không cần đứng lên, bây giờ bên ngoài lộn xộn lắm.” Hương nhi ra ngoài cầm hộp thức ăn tiến vào, rồi

hầu hạ Thạch Mai rửa mặt.



Thạch Mai mở hai hộp phấn có in hình

hoa cúc ra, lấy một ít phấn trân châu với phấn hoa đào, hòa với nước rồi nhẹ nhàng lau mặt. Hương nhi lại dùng ngân ký từ trong hộp đồng nhỏ lấy ra một ít phấn đỏ tô môi.



Thạch Mai dùng ngón út thoa đều phấn trên môi, lấy gương đồng ra rồi vẽ mi, nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó đeo đôi khuyên tai ngọc trai, vừa lòng gật đầu, thoạt trông tinh

thần rất sáng láng.



Lại lấy một hương cầu nhỏ để xông hương cho xiêm y.



“Ưm!” – Hương nhi ngửi một hồi, hỏi – “Mai Tử tỷ, đây là hương gì vậy? Ngửi mùi thấy rất thoải mái.”



“Ừ, là xạ hương phối với hoa thủy tiên.” Thạch Mai xoa xoa cái bụng mập mạp của Tiểu Phúc Tử. “Gọi là ‘Khai vận hương’, là hương liệu đơn giản

nhất.”



“À … Khai vận à.” Hương nhi gật đầu, lấy thức ăn từ trong hộp ra cho Thạch Mai.



Thạch Mai nhìn đĩa điểm tâm, hỏi: “Ở đâu ra vậy?’



“Là Toản Nguyệt tỷ sáng nay làm, nhiều lắm.” – Hương nhi đưa cho Thạch

Mai một đôi đũa tinh xảo bằng ngà voi, nói – “Chả là trưa nay, Hứa Hiền

tiên sinh muốn dẫn công tượng đến nội viện để điêu khắc, trang trí, bảo

chúng ta tốt nhất nên đi chơi cả ngày. Toản Nguyệt tỷ nói là đã nhờ

Trung bá thuê thuyền hoa rồi, chúng ta sẽ du hồ.”



“Du hồ à.” Thạch Mai vừa nghe đã thấy hứng thú. “Hay lắm.”



“Mai Tử tỷ, hay là chúng ta đến đình ở giữa hồ ăn hải sản đi? Nghe nói Vọng Hồ đình có rất nhiều món ngon, cua cũng tươi mới.”



Thạch Mai cân nhắc, xem ra hôm nay có thể đi chơi cả một ngày, nhất

thời tinh thần lên cao. Ăn xong điểm tâm, nàng lấy từ trong tủ một bộ

váy dài có thêu khổng tước ra mặc, bên ngoài khoác áo lụa ngắn màu đỏ

hồng thêu chỉ vàng đính trân châu, cẩn thận vấn tóc rồi đi ra ngoài cùng Hương nhi.



Ở gian ngoài, Toản Nguyệt đang bày trí cửa hàng.


Tiểu nhị dẫn Thạch Mai đến bên bàn cạnh cửa sổ. Vừa ngồi xuống, mọi

người đã nghe cầm huyền thanh thanh, còn có tiếng ngâm xướng văng vẳng.

Giương mắt lên nhìn, chỉ thấy ở một gian cách đó không xa, phía sau bức

rèm che có mấy người đang xướng khúc. Khúc này thanh nhược, lại vẫn nghe ra điều môn, xướng từ mông lung, không quấy nhiễu lòng người. Quả là

lịch sự, tao nhã!



Tiểu nhị hỏi mọi người muốn dùng gì.



Hương nhi gọi bát trân, còn phải có nhiều cua. Các cô nương ở đây đều thích ăn cua.



Trong khi chờ đồ ăn, Thạch Mai đứng lên, đi đến bên cửa sổ trông ra xa. Liếc mắt một cái, nàng lại thấy trên hồ có một chiếc thuyền hoa màu

trắng. Thuyền kia chậm rãi trôi, có người đang dựa vào lan can thuyền,

một thân áo trắng … Cách quá xa nên không nhìn rõ, nhưng Thạch Mai biết, có thể mặc áo trắng xuất ra vẻ tiêu sái lại không có cảm giác yếu nhược như thế chỉ có một người, là Bạch Xá.



Thạch Mai tinh tế quan

sát, thấy Bạch Xá ngồi ở đầu thuyền uống rượu, có vài người đứng bên

cạnh, dường như đang bẩm báo gì đó, Bạch Xá lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên

gật đầu một cái.



Thạch Mai nhéo nhéo cái bụng của Tiểu Phúc Tử, lòng nói: thì ra bình thường vẫn đều như vậy, người này …



Đang nghĩ lại thấy Bạch Xá không hiểu sao xoay mặt, ngẩng đầu lên nhìn liếc về phía nàng.



Thạch Mai vội vàng ôm Tiểu Phúc Tử trở về chỗ ngồi, trên mặt hơi ửng

hồng. Không biết Bạch Xá có nhìn thấy không. Nhưng mà xa như vậy, hắn

lại từ dưới ngước lên nhìn, chắc là không thấy.



“Mai Tử tỷ, sao thế?” Hương nhi gắp cho nàng một con cua lớn, vừa mới tách mai ra đã thấy bên trong tràn đầy gạch cua.



Thạch Mai nhận lấy, lấy thêm chút dấm chua ăn với gạch cua. Hồ này cua lớn mà chắc thịt, ngon miễn chê.



“Mai Tử.”



Đang ăn, Thạch Mai chợt nghe Toản Nguyệt gọi mình một tiếng.



Ngẩng đầu lên nhìn, thấy Toản Nguyệt nháy mắt với nàng, ý bảo nàng nhìn sang bên.



Thạch Mai đưa mắt qua nhìn thì thấy bên bàn cách chỗ nàng không xa là

Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc đang ngồi, còn có vài vị phụ nhân khác. Nhìn

cách ăn mặc, liếc mắt cũng nhìn ra là phi phú tức quý.



Thạch Mai bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Toản Nguyệt — xem ra bữa nay lại ăn không ngon rồi.



“Thôi, đừng để ý đến họ.” Hồng Diệp gắp cánh gà cho hai người, hơi nhíu mày: “Hôm nay không biết là cái ngày gì mà trên lầu này lại lắm kẻ đòi

mạng, lát nữa nháo lên khéo tòa lầu này sập mất.”