Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 22 : Cơ duyên xảo hợp, phá vỡ mai phục

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Thạch Mai và Toản Nguyệt không hiểu ý Hồng Diệp lắm, đều giương mắt nhìn nàng.



Hương nhi vừa đút thịt cua vào miệng Tiểu Phúc Tử vừa quan sát xung quanh.



Trong tòa lầu này, ngoại trừ bàn của Loan Cảnh Nhi còn có ba bàn khách nữa.



Bàn phía đông có hai người, một ông lão, một bà lão … nhìn như là vợ chồng già, nhưng trang phục chỉnh tề, hẳn là nhà giàu có.



Bàn phía tây có bốn người. Cầm đầu là một nam tử tuổi trẻ tuấn lãng, mặc một thân y phục màu đỏ tía, trong tay có kiếm. Bên cạnh hắn là hai nam tử trung niên, còn lại là một cô nương giả làm nam hài, thoạt nhìn tuổi gần đôi mươi. Bàn phía nam là hai quân nhân, lưng hùm vai gấu, trông chẳng chút phong nhã, ngồi ở nơi phong nhã thế này cảm giác thật đối lập.



Thạch Mai khó hiểu nhìn Hồng Diệp — làm sao vậy?



Hồng Diệp bĩu môi, chỉ cái bàn có bốn người, nói khẽ với Thạch Mai: “Người mặc xiêm y màu đỏ tía kia tên Đoan Nghiễn, là tứ thiếu gia của Đoan gia.”



Thạch Mai sửng sốt, người của Đoan gia? Vô duyên vô cớ sao lại xuất hiện ở kinh thành?



“Hai đại hán bên kia.” – Hồng Diệp nhỏ giọng nói thầm – “Là thợ săn nổi tiếng.”



Thạch Mai lại càng không hiểu —- thợ săn?



Hồng Diệp nói: “Đây là cách nói của người giang hồ. ‘Thợ săn’ ở đây không phải là săn thú, mà là giết người đổi tiền thưởng.”



Thạch Mai và Toản Nguyệt đều cả kinh. Hồng Diệp khoát tay: “Không có gì phải sợ. Bọn họ trước nay chỉ giết người giang hồ, không động đến bá tánh bình dân. Yên tâm, giang hồ cách các ngươi còn xa lắm.”



“Vậy ông lão và bà lão bên kia là ai?” – Thạch Mai hỏi.



“Không biết.” – Hồng Diệp lắc đầu, hạ thấp giọng nói – “Nhưng, ngươi xem, ánh mắt bọn họ đặc biệt có thần, huyệt thái dương nở rộng, vừa nhìn đã biết là cao thủ.”



Thạch Mai khẽ nhíu mày, thầm nói còn có cao thủ như vậy sao? Hay đây chính là võ lâm tiền bối mà người kể chuyện vẫn nhắc đến? Thạch Mai đột nhiên nhớ đến Bạch Xá ở trên thuyền hoa lúc nãy … Không lẽ thuyền hoa đi tới chỗ này? Có lẽ nào những người này đều là vì Bạch Xá mà đến?



“Đừng nghĩ nữa.” – Hồng Diệp lắc đầu, nói – “Người giang hồ sẽ không động đến dân chúng, huống chi ngươi lại là người trong hoàng thất.”



Thạch Mai gật đầu. Nàng không phải đang lo cho mình, mà lo cho Bạch Xá. Hy vọng hắn đừng tới đây, nếu không chỉ sợ lại vướng vào một hồi phân tranh.



Trong lúc ăn, Thạch Mai thường liếc nhìn ra ngoài, cũng chú ý động tĩnh của những người ngồi trong lầu.



Ông lão và bà lão có vẻ khá là ân ái, vừa ăn vừa nói giỡn. Toản Nguyệt không khỏi hâm mộ: “Có thể tìm được một phu quân, cứ thế ân ái tới lúc bạc đầu mới là điều tốt nhất.”



Loan Cảnh Nhi đương nhiên cũng thấy Thạch Mai.




Hai thợ săn kia nhìn nhau, chắp tay với Bạch Xá: “Thì ra là bằng hữu của Bạch trang chủ. Vậy hôm nay chúng ta nể mặt Bạch trang chủ ngươi.” Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Mai một cái. “Vì để bắt đôi tặc phu thê kia, chúng ta đã ngồi trực mất nửa tháng, đều vì nha đầu nhà ngươi mà công toi.”



Thạch Mai có chút ủy khuất, nhưng cũng thấy áy náy, thầm nói: chẳng lẽ thực sự là bị mình cản trở? Quay đầu nhìn Bạch Xá, thấy hắn lắc đầu với nàng, ý bảo –– đừng để ý đến hắn.



Hai thợ săn kia thấy vụ làm ăn đã thất bại, hùng hùng hổ hổ dẫn hơn mười người ngồi thuyền rời đi.



“Sao lại thế này?” – Thạch Mai khó hiểu.



“Lúc nãy ngươi có thấy một đôi vợ chồng già không?” – Bạch Xá hỏi – “Thoạt nhìn trông rất ân ái?”



“Có.” Thạch Mai gật đầu.



“Đôi vợ chồng ấy xưng Tặc Phu Thê, là trộm cắp, triều đình treo thưởng vạn kim tróc nã bọn họ. Hai thợ săn kia là muốn bắt họ giao cho quan phủ lấy tiền.” – Bạch Xá nói – “Tặc Phu Thê tuy rằng là trộm, nhưng trên giang hồ cũng là hiệp đạo, việc cướp của người giàu chia cho người nghèo làm không ít. Ngươi hôm nay đánh bậy đánh bạ giúp bọn họ thoát hiểm xem như là chuyện tốt. Nhưng lần sau đừng xen vào chuyện của người giang hồ lung tung như thế.”



“Ừm.” Thạch Mai gật đầu, trong lòng lại nói: ai biết là họ muốn bắt Tặc Phu Thê … còn tưởng là tới tìm ngươi chứ.



Bạch Xá vươn tay túm lấy Tiểu Phúc Tử vẫn đang ngây ngô nhìn mình, hỏi Thạch Mai: “Mèo này chỗ nào có bán vậy? Thực béo.”



Thạch Mai nói: “À, là từ vùng tây nam.” Thạch Mai nhận lấy mèo của nàng từ tay Bạch Xá, thấy hắn đi về phía đình giữa hồ, vội ngăn lại, nói: “Này, Vọng Hồ đình hình như có mai phục.”



Bạch Xá sửng sốt, quay đầu nhìn nàng: “Mai phục gì?”



“Cái này … Đoan Nghiễn đang ở đó.” – Thạch Mai trả lời.



“À, hắn hẹn ta đến bàn chuyện.” Bạch Xá đứng lại, quay đầu nhìn Thạch Mai trong chốc lát, dường như hiểu được gì đó, cười cười: “Ra là … ngươi cho rằng bọn họ bố trí mai phục để đối phó với ta?”



Thạch Mai rất thành thật gật đầu.



Bạch Xá đi qua, cúi đầu nhìn nàng: “Ngươi lo lắng cho ta?”



Thạch Mai kéo Hương nhi trở về, nhỏ giọng nói một câu: “Thuận tiện mà thôi.”



Bạch Xá thấy Thạch Mai đi vội, lắc đầu đuổi theo, khóe mắt thoáng nhìn những bóng người phụ cận Vọng Hồ đình, trong lòng thầm cười lạnh —- Nói ra thì, may là nha đầu kia còn tỉnh táo.



Nghĩ vậy, hắn quay người làm một cái thủ thế với thuyền hoa vẫn còn chưa cập bờ.



Một người trên thuyền hoa lập tức cho dừng thuyền lại, quay đầu nói: “Có mai phục, chuẩn bị tinh thần cẩn thận đề phòng!”