Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 23 : Tâm hoài quỷ thai, đoan nghê tiệm lộ
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Thạch Mai về tới trên lầu. Vụ hỗn loạn dưới lầu lúc nãy Hồng Diệp và
Toản Nguyệt đều thấy được, thấy nàng lên đây, trên mặt vẫn còn phơn phớt hồng, hiển nhiên là vừa đỏ mặt…
Toản Nguyệt lắc đầu, nói: “Ngươi đây là làm sao vậy?”
Thạch Mai chun mũi, muốn hỗ trợ không ngờ lại bị mất mặt, may mà đánh
bậy đánh bạ cứu được hai lão nhân. Nghĩ đến đây, nàng quay đầu nhìn
thoáng qua, quả nhiên cặp vợ chồng già kia đã chẳng thấy đâu.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, Bạch Xá đã lên đến đây.
“Bạch trang chủ.” Đoan Nghiễn lập tức đứng dậy, tiếp đón Bạch Xá.
Bạch Xá gật đầu với hắn, khóe mắt lại liếc nhìn Thạch Mai.
Thạch Mai cúi đầu tiếp tục ăn cua.
Hai bên chào hỏi qua loa.
Bạch Xá tìm một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhìn thoáng qua phía dưới
lầu. Người của Đoan gia vốn mai phục giờ đã bị ép lộ diện. Trên bờ,
người của Quỷ Đao sơn trang phân bố khắp bốn phương, hai bên đang giằng
co.
Đoan Nghiễn thấy tình hình như vậy cũng âm thầm nhíu mày,
trong lòng ảo não, vốn tưởng bố trí mai phục để tiên phát chế nhân,
không ngờ lại bị cô nương kia cơ duyên xảo hợp phá vỡ, còn làm Bạch Xá
có tâm phòng bị, chỉ sai có một chút thôi.
“Đoan công tử, phô
trương lớn thật.” Lúc này, chợt nghe có người nói: “Phái nhiều người như vậy đến nghênh đón trang chủ nhà chúng ta.”
Đoan Nghiễn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên cửa sổ cạnh cái bàn kia có một người đang ngồi
Thạch Mai cũng cả kinh. Người này vào từ lúc nào? Đây là tầng ba nha,
cách mặt đất phải đến mười trượng, hắn thế nào lại vào được?
Nhìn người nọ, tuổi tầm hai mươi, vóc người cao ráo nhưng khá gầy, tóc
rất ngắn, da trắng, mặt mũi như trẻ con, vẻ mặt mang ý cười.
Đoan Nghiễn nhìn người nọ, mỉm cười: “Vị này phải chăng là nhị trang chủ Tần Điệp của Quỷ Đao sơn trang?”
“Hắc hắc.” Nam tử kia cười cười, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền. “Không dám, ta còn chưa thành thân đâu.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, duy có Thạch Mai lại phì cười. Cái tên Tần Điệp này, nghe như bố vợ vậy.
Quân: Tần Điệp (秦 鲽) phiên âm là qín dié, còn thân đa (亲 爹) phiên âm
là qīn diē. Thân vừa có nghĩa là hôn, vừa có ý chỉ cô dâu; ‘đa’ là chỉ
cha. Ta nghĩ ở đây thân đa là chỉ bố vợ, cho nên Tần Điệp mới bảo là
xâm nhập vào cấm địa, sau đó đuổi tới … Nhưng người nọ khinh công rất
cao, đợi khi chúng ta đuổi tới thì hắn chết ở trong rừng rồi, thế mới
biết là Kiều Lão Khoan. Nhưng trên người hắn không có bảo bối gì, mà
ngọc phật trong cấm địa của chúng ta lại bị trộm.”
Bạch Xá
không nói gì. Đoan Nghiễn tiếp lời: “Chúng ta đuổi theo Kiều Lão Khoan,
trước sau không hết thời gian một chén trà. Trong một khoảng thời gian
ngắn như thế có thể giết chết một cao thủ như Kiều Lão Khoan, còn cướp
đi ngọc phật, điều này ít nhất chứng minh được hai điểm. Thứ nhất, người này có quen biết với Kiều Lão Khoan, bởi vậy hắn mới không phòng bị.
Thứ hai, võ công của người này rất cao cường, ít nhất phải cao hơn Kiều
Lão Khoan mấy lần. Đương nhiên … trong khoảng thời gian đó, người nọ hẳn là hoạt động ở vùng Kiềm Trung.”
Bạch Xá nhìn hắn. Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, Đoan Nghiễn đang ám chỉ kẻ ngấm ngầm hại người chính là Bạch Xá.
Tần Điệp không vui, vừa định trả lời lại một cách mỉa mai lại nghe
Thạch Mai đột nhiên hỏi: “Các ngươi nói nửa ngày, nhưng không có ai nhìn thấy Kiều Lão Khoan trộm này nọ, phải không?”
Đoan Nghiễn sửng sốt quay đầu nhìn Thạch Mai. Mọi người cũng đều nhìn nàng.
Thạch Mai nói: “Có thể là một người nào đó trộm ngọc phật, sau đó Kiều
Lão Khoan muốn ngăn cản, cuối cùng bị giết. Hắn có thể trộm ngọc phật và giết Kiều Lão Khoan trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng chứng tỏ
hai điều. Thứ nhất, người này rất quen thuộc địa hình, ngay cả các cơ
quan trong cấm địa cũng có thể thông qua, khả năng có thể là người một
nhà chăng? Thứ hai, võ công của hắn cực cao, nhưng có lẽ Kiều Lão Khoan
cũng không biết, thế nên mới khinh thường.”
Đoan Nghiễn ngây ra nhìn Thạch Mai. Toản Nguyệt cùng Hồng Diệp liếc nhìn nhau, thầm nói:
Thạch Mai dù có thế nào cũng không cho phép người khác khi dễ Bạch Xá
nha!
Bạch Xá nâng chén lên uống rượu, trên mặt không tỏ vẻ gì, trong mắt lại ánh lên nét cười.
Chợt nghe Tần Điệp lẩm bẩm: “Ầy, nha đầu này được lắm nha.”
Đoan Nghiễn nhìn chằm chằm Thạch Mai, vừa rồi Thạch Mai đi xuống xem
xét đã phá vỡ mai phục hắn bố trí, nay lại ra mặt giúp Bạch Xá, có thể
thấy được là có chút giao tình, liền hỏi: “Cô nương đây là người phương
nào? Cũng biết đến việc này sao?”
Thạch Mai lắc đầu, nói: “Ta chỉ bình luận thôi.”
“Hừ!” Thất tiểu thư kia cười lạnh một tiếng, nói: “Ngoại nhân chớ xen mồm.”
Thạch Mai nhíu mày, lại nghe Tần Điệp cười hơ hớ, nói: “Cũng không tính là ngoại, xem như rất ‘nội’, đúng không?” Nói xong, hỏi Bạch Xá.
Thạch Mai đỏ mặt. Chỉ thấy Bạch Xá nhẹ nhàng buông cái chén, gật gật đầu, nhả ra một chữ: “Ừ.”