Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 24 : Tỉnh táo tinh thần, sớm sinh quý tử
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Đoan Nghiễn thấy Bạch Xá quả nhiên như giang hồ đồn đại, không thể nắm
bắt, không nói lẽ thường, không làm gì được hắn, lại thêm Thạch Mai
nhanh mồm nhanh miệng giúp giải vây, nhất thời không biết xử lý thế nào.
Đang nghĩ xem phải ứng đối ra sao, chợt nghe Tần Điệp nói: “Tứ công tử, chuyện này chẳng liên quan gì mấy đến Quỷ Đao sơn trang chúng ta. Không bằng ngươi trở về Kiềm Trung cẩn thận điều tra đi thì hơn.”
Đoan Nghiễn đương nhiên là không cam lòng, nhưng khổ nỗi không có chứng
cứ nên cũng chẳng làm gì được đối phương. Có lẽ nào … thứ đó thực sự
không nằm trong tay Bạch Xá?
“Thiếu gia.” Một người lớn tuổi
đưa mắt nhìn Đoan Nghiễn, ý nói — ở đây nhiều người, Bạch Xá bọn họ lại
có chuẩn bị mà đến, chúng ta về rồi bàn bạc kỹ hơn.
Đoan Nghiễn ngầm hiểu, mỉm cười nói với Bạch Xá và Tần Điệp: “Một khi đã như vậy,
nếu Bạch trang chủ có tìm ra thủ phạm đứng sau bức màn thì xin báo với
ta một tiếng, để đòi lại ngọc phật.”
“Hắc hắc, đâu có đâu có.” – Tần Điệp vội vàng hoàn lễ, gọi tiểu nhị đến – “Tiểu nhị, lấy ít cua lại đây, chúng ta mang lên thuyền ăn.” Thấy nhóm Thạch Mai đã ăn xong, nói
tiếp: “Thêm hai phần mang đến Hương phấn trạch đi.”
Thạch Mai cùng Toản Nguyệt liếc nhìn nhau. Toản Nguyệt quay đầu thi lễ với Tần Điệp, nói lời cảm tạ.
Tần Điệp vội vàng hoàn lễ, lòng nói: ây cha, đều là mỹ nhân cả nha!
Đang cao hứng, không ngờ lại bị Hồng Diệp trừng mắt nhìn — vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
Tần Điệp gãi mũi, trong lòng cảm thấy thú vị, nha đầu kia hung dữ thật.
Bạch Xá dường như còn có chuyện muốn làm, đứng dậy, đưa trả Tiểu Phúc Tử đang dính trên người mình cho Thạch Mai.
Thạch Mai nhận lấy, thấy Bạch Xá cười với nàng, thấp giọng nói: “Ta còn có việc, đi trước.”
Thạch Mai gật đầu, Bạch Xá liền xoay người rời đi. Toản Nguyệt cùng
Hồng Diệp liếc mắt nhìn nhau, giỏi thật, ngoại trừ Thạch Mai ra ai hắn
cũng không nhìn thấy.
Tần Điệp nhiệt tình cáo từ với mọi người, đuổi theo Bạch Xá, miệng còn hô vang: “Ây, Tiểu Bạch à, đợi chút, ta
lấy cua đã. Lão bản, mau lên a!”
…
Thạch Mai nhìn họ, hai người này tính tình thật quá khác nhau!
Thấy Bạch Xá bình an đi rồi, Thạch Mai mới yên lòng. Cua cũng đã ăn gần hết, Hương nhi gọi chưởng quầy đến để trả tiền, lại được báo cho biết
là lúc nãy có một đôi vợ chồng già giúp họ trả tiền rồi, còn nói là cảm
ơn mấy vị cô nương.
Thạch Mai tâm tình rất tốt. Người giang hồ quả nhiên thú vị!
Sau đấy, mấy người đứng dậy rời đi.
Loan Cảnh Nhi không yên lòng chọc chọc con cua trong bát, đầu óc cứ
luẩn quẩn mấy điều mới nghe được — Bảo tàng? Ngọc phật? Là gì vậy? Không biết có hữu dụng cho Vương gia không.
Trà Phúc không nghĩ được như thế, chỉ là không vừa mắt Thạch Mai, thấy người đi rồi liền nói này nói nọ với hai vị phu nhân. Hai người kia cũng theo đó phụ họa.
Trà Phúc nói chuyện khá lớn tiếng, Đoan Nghiễn với mấy người cùng bàn
cũng nghe được, khi biết rồi mới giật mình. Thì ra vị cô nương vừa rồi
chính là Hương phấn nương nương, công chúa chí tôn.
…
Bỏ qua không đề cập tới nhóm Trà Phúc, lại nói Thạch Mai.
tẩu trên lưng ngựa, tính tình lại bưu hãn. Ngươi đối xử tốt với hắn, hắn sẽ trung thành và tận tâm với ngươi. Ngươi đối xử không tốt, hắn liền
kéo nhân mã tới tạo phản.”
“Ra thế.” Thạch Mai gật đầu, đang
muốn ăn cơm thì nghe có hai tiểu nha đầu ở bên ngoài hô hào: “Nha! Hồng
Diệp tỷ lợi hại thật đó!”
Thạch Mai cùng Toản Nguyệt chạy nhanh ra nhìn thì thấy Hồng Diệp đang ôm hai con hươu sao đi vào. “Đáng yêu
quá!” Thạch Mai cùng Toản Nguyệt đi đến bế lên nhìn. Nai con rất nhát,
thấy người liền sợ tới mức không dám động đậy.
Hồng Diệp vỗ vỗ tay, nói: “Một đực một cái, vừa vặn thành đôi.”
Nha hoàn bưng chậu đến cho Hồng Diệp rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Hồng Diệp vừa rửa vừa nói với Thạch Mai và Toản Nguyệt: “Này, hôm nay ta thấy Tra Cáp Khắc đi cùng với tiểu mỹ nhân của hắn.”
“Có đẹp không?” Toản Nguyệt cảm thấy rất hứng thú, hỏi: “Mỹ nhân ngoại tộc chắc là có vẻ yêu dã nhỉ?”
“Cũng không phải.” Hồng Diệp khoa tay múa chân trước ngực một phen: “Rất lớn!”
Thạch Mai cùng Toản Nguyệt bật cười.
“Nhưng nam nhân trung nguyên có lẽ không quá thích như vậy. Ta vẫn cảm
thấy nàng ấy hơi béo, còn như lang như hổ nữa.” Hồng Diệp ngồi xuống,
bưng bát lên ăn, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với Toản Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, lát nữa ngươi giúp ta vẽ cái này với.”
“Cái gì?” – Toản Nguyệt bưng bát cơm hỏi.
“Vừa rồi ta thấy vị mỹ nhân kia mặc một bộ xiêm y rất đẹp, không bó eo
mà thắt lưng buộc vòng ở trên ngực. Nàng ấy mặc trông có hơi béo, chúng
ta mặc thì chắc là đẹp, trông còn đẫy đà hơn chút.” Nói rồi, kéo tay
Thạch Mai: “Trông ngươi gầy quá.”
“Ai nha.” Thạch Mai trốn sang bên cạnh, mấy nha đầu cũng xúm vào xem xét nhau.
Hương nhi múc canh cho ba người, nói: “Loại xiêm y đó không mặc tùy
tiện được, nhất là khi chưa lập gia đình. Mặc vào rồi không gả đi được
đâu.”
“Tại sao?” Hồng Diệp và Thạch Mai không hiểu.
“Hương nhi nói đúng đấy.” – Toản Nguyệt gật đầu – “Quần áo mà không thắt eo là vì không để người ta thấy bụng mình. Loại xiêm y này người có
thai mặc rất nhiều. Chưa lập gia đình mà mặc thế đi ra ngoài, người ta
không biết có phải phụ nữ có thai hay không, sao dám tới cửa cầu hôn?”
“Ồ … thì ra là thế.” Hồng Diệp nghĩ một lát, nói: “Vậy tốt nhất không nên mặc. Lập gia đình quan trọng hơn.”
Thạch Mai cười lắc đầu. Đang nói chuyện, Tiểu Tịch Tử chạy vào, trên
tay bưng một âu tôm lớn, nói: “Tiểu thư, Tần Điệp nhị trang chủ ở Bạch
trạch đối diện đưa tới, đều chiên qua rồi, phải mấy trăm con.”
“Nhiều thế sao?” Thạch Mai cảm thấy ngượng ngùng. “Các ngươi chia ra đi, thay ta cảm ơn người ta.”
“Đã cảm tạ rồi.” Tiểu Tịch Tử gật đầu, lại nói: “Tần nhị đương gia nói, hắn từ phía nam mang về rất nhiều loại trái cây cùng hoa cỏ hiếm lạ,
chốc nữa đến buổi chiều muốn mời các cô nương qua đó ngắm hoa, ăn chút
hoa quả với nghe kịch.”
Thạch Mai nhìn mọi người. Hồng Diệp
nhướn mi: “Thế cũng được. Bạch Xá có nhiều tiền, người giang hồ ai ai
cũng biết. Nếu đã nói thế thì nhất định là loại quý hiếm, không chừng
còn quý hơn cả trong hoàng cung cũng nên.”
Thạch Mai gật đầu, bảo Tiểu Tịch Tử hồi đáp rằng các nàng cơm nước xong sẽ qua đó.