Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 26 : Mưa rơi tầm tã, miếu hoang không người

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Thạch Mai ngồi trên ngựa, bên tai truyền đến hơi thở của Bạch Xá ngồi

phía sau, cổ hơi hơi nóng, chỉ hơi hơi. Nhưng một chút ấy cũng đủ làm

mặt nàng nóng bừng. Bạch Xá ngồi đằng sau, một tay cầm đao, một tay nắm

dây cương, đằng trước là Thạch Mai đương cúi đầu.



Thạch Mai

không dám ngả ra sau, đang mặc váy nên chỉ có thể ngồi ngang trên yên

ngựa, không cầm được dây cương, hai tay đành đặt trên mình ngựa, tai

hồng hồng.



Bạch Xá hơi mím môi. Hắn chọn đường nhỏ nên trên

đường không nhiều người lắm. Hai người rất nhanh đã ra khỏi cửa thành,

bốn phía lại càng thêm vắng lặng.



Bạch Xá lường trước Thạch Mai hẳn là bị tê chân, liền hỏi: “Có mệt không?”



“Sao?” Thạch Mai quay đầu, đối diện với gương mặt Bạch Xá đang cúi xuống.



“Có mệt không?” Bạch Xá hỏi lại lần nữa.



Thạch Mai mới đầu có chút khẩn trương lại mất tự nhiên. Nàng chưa từng

tiếp xúc với nam tử gần như vậy nên thấy ngượng ngùng. Bạch Xá hỏi rồi

nàng mới cảm thấy có hơi mệt.



“Ừm …” Thạch Mai do dự một lúc, vẫn là lắc đầu, nói: “Vẫn ổn …”



Bạch Xá hơi cong khóe môi, thấp giọng nói: “Có thể dựa vào một chút.”



Thạch Mai hơi sửng sốt, lắc đầu, không thể dựa được.



Bạch Xá vươn một tay nâng thắt lưng Thạch Mai, kéo vào lòng mình.



Thạch Mai cả kinh, lưng dựa vào lồng ngực Bạch Xá, cả người cứng đờ lại càng không dám đụng.



Bạch Xá hỏi: “Có thoải mái hơn không?”



“Ừm …” Thạch Mai cảm thấy thư thái hơn liền gật đầu, liếc nhìn Bạch Xá

một cái, lẩm bẩm: “Lần tới nếu ra ngoài, ta sẽ mặc quần.”



Bạch Xá cúi đầu nhìn thoáng quá. Thạch Mai vội vàng giấu chân vào trong váy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không cho nhìn!



Bạch Xá nhướn mày, hỏi: “Trên người dùng gì vậy?”



Thạch Mai khó hiểu: “Cái gì?”



Bạch Xá để sát vào, nhẹ nhàng ngửi: “Rất thơm.”



“Trầm hương.” – Thạch Mai trả lời.



Bạch Xá gật đầu, hỏi: “Cùng một loại hương lại khác nhau.”



Quân: Khụ! Anh Xá ở đây ý là loại hương của anh và chị dùng là cùng một loại mà lại có điểm khác nhau.


“Thật sao?” Thạch Mai vội rụt cái tay đang xoa tai bạch mã về. Lần đầu nghe nói ngựa cũng cắn người … hung dữ quá nha!



Bạch Xá nhìn sắc trời, khẽ nhíu mày: “Xem ra phải một lúc nữa mới ngớt mưa.”



“Vậy làm sao bây giờ?” – Thạch Mai hỏi – “Chẳng lẽ chúng ta đi không công? Trời mưa to thế này, chẳng gặp được ai.”



“Chưa chắc.” – Bạch Xá nói – “Nếu trời nắng, núi lớn thế này không nhất định có thể gặp được người. Nay trời mưa, toàn bộ núi Đại Vũ chỉ có

ngôi miếu này có thể trú mưa, cho nên …”



Thạch Mai nghe xong, nhìn Bạch Xá, hỏi: “Sao ngươi biết cả núi Đại Vũ chỉ có chỗ này có thể trú mưa?”



Bạch Xá mặt không đổi sắc trả lời: “Ta là người giang hồ, phụ cận ta quen thuộc.”



Thạch Mai vẫn không hiểu người giang hồ thì liên quan gì đến chuyện

quen thuộc địa hình vùng phụ cận, lại hỏi: “Lúc nào ra ngoài ngươi cũng

mang theo dầu hỏa sao?”



Bạch Xá gật đầu: “Lo trước khỏi họa.”



Thạch Mai hỏi không được, ôm đầu gối, ngồi nhìn chằm chằm đống lửa đến ngẩn người.



Bạch Xá lấy túi rượu từ trên lưng ngựa xuống, đưa cho nàng: “Uống một ngụm.”



Thạch Mai nhận lấy, uống một ngụm, cay xè lưỡi, nói: “Không phải rượu …”



“Trà gừng.” – Bạch Xá nói tiếp.



“Ngươi ra ngoài còn mang theo trà gừng?” – Thạch Mai hỏi – “Hay là

thường xuyên gặp tình huống mưa to, trời lạnh, còn ở trong miếu hoang bị trúng gió?”



Bạch Xá vẫn cười cười như cũ, thấp giọng nói bên tai nàng: “Lo trước khỏi họa.”



Thạch Mai bất đắc dĩ, cầm túi rượu uống thêm một ngụm, cảm thấy ấm

người hơn nhiều. Vừa lau miệng xong, chợt nghe Bạch Xá nhỏ giọng nói:

“Có người đến.”



Thạch Mai nhìn xung quanh cửa miếu, hỏi: “Là đám trộm mộ sao?”



Bạch Xá nhướn mi: “Cũng có thể là cô hồn đi dạo trên núi.”



“…” Thạch Mai nghe mà đổ mồ hôi lạnh, mở to hai mắt nhìn Bạch Xá.



Bạch Xá cười nhẹ: “Đùa thôi.”



Thạch Mai nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Bạch Xá thấp giọng bổ sung một

câu: “Cô hồn đi đường không có tiếng động, bay vào là được.”



Thạch Mai cả kinh. Đồng thời, con ngựa trắng đột nhiên phát ra tiếng phì phì bên tai nàng.



“A!” Thạch Mai giật nảy mình, ngã sang bên cạnh, được Bạch Xá đỡ lấy.

Đang muốn ngồi lại chỗ cũ, lại nghe Bạch Xá nói bên tai nàng: “Đến rồi,

ba người.”