Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 27 : Hiệp lộ tương phùng, dã tâm lang sói

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam tử béo ục ịch đi đầu kinh ngạc nhảy dựng lên, lại ồn ào, “Cách lão

tử, đừng có mặc áo trắng đứng ở đây chứ, hù chết người đấy!!”

Thạch Mai không nghĩ tới người này sẽ nói ra một câu như vậy, phì cười

một tiếng, đưa mắt nhìn Bạch Xá, chỉ thấy Bạch Xá nâng mày, tựa hồ cũng

có chút muốn cười.

“Hô…” Nam tử béo thở phào một hơi, tựa hồ là sợ bóng sợ gió một hồi. Hắn cùng hai người phía sau tìm một chỗ trống

gió mưa không luồn được ở trong ngôi miếu đổ nát ngồi xuống, cũng đắp

một đống lửa, từ trong người lấy ra mấy que diêm, mở ra, đều ướt đẫm.

“Ai.” Nam tử béo quay đầu nói với Bạch Xá, “Xin tý lửa.”

Bạch Xá buông tay, dùng mũi đao nhẹ nhàng nhấc lên một cành cây từ

trong đống lửa. Nhánh cây mang theo lửa bay đi, trong không trung lượn

vài vòng. Nam tử béo đưa tay ra tiếp, cũng thấy sửng sốt, trao đổi ánh

mắt với hai người bên cạnh, đều ý thức được —— gặp được cao thủ.

Ba người bất động thanh sắc, nhìn đống lửa đợi mưa tạnh.

Thạch Mai ngồi chờ cảm thấy rất buồn, trong lòng nghĩ, sớm biết thế

mang theo Tiểu Phúc Tử đi, còn có thể cùng nó chơi trong chốc lát.

Bạch Xá thấy Thạch Mai buồn, liền hỏi nàng, “Có đói bụng không?”

Thạch Mai bị hắn hỏi mới thấy đói, giữa trưa ăn không ít, nhưng cưỡi ngựa đi xa như thế, bụng đã rỗng không.

Tay Bạch Xá từ trên yên ngựa cầm lấy một cái gói to, đưa cho nàng.

Thạch Mai buồn bực, tâm nói, người này lo trước mọi chuyện, sẽ không

chuẩn bị thức ăn luôn đấy chứ. Nhưng khi mở gói ra, chỉ thấy bên trong

có hai cái bình tinh xảo đậy kín.

Thạch Mai đem một cái bình

lấy ra, chỉ thấy bình này hình cầu, còn có nắp đậy, trong suốt, một cái

thìa đáng yêu tinh xảo ở bên trong.

Mở nắp bình ra, còn cần

chút khí lực, vừa mới mở ra, đã ngửi thấy một trận hương khí phác mũi.
thật mất mặt. Bản thân mình nghe tin tức từ chỗ Thạch Mai, sau đó đến

bên tai Tần Hạng Liên khoe khoang lấy lòng như thế, có chút không nhịn

được.

Thạch Mai cũng không có tâm tư gì, chỉ thấy nhàm chán lại hơi mệt.

Bên ngoài, trời còn mưa rả rích, Tần Hạng Liên và Bạch Xá nhìn nhau, cả hai đều thấy chán ghét không cần nói rõ.

Tần Hạng Liên cảm thấy trong mắt Bạch Xá hàm chứa vài phần cười nhạo,

điều này làm cho hắn thực không thoải mái… Hắn đường đường là một Vương

gia, làm gì có chuyện bị người khác coi nhẹ?! Lại nhìn Thạch Mai, chỉ

thấy trên người nàng đắp một tấm vải mỏng, tựa hồ có chút buồn ngủ, tựa

vào người Bạch Xá, mắt ngẩn ngơ nhìn đống lửa.

Ánh lửa ấm áp làm gò má nàng ửng đỏ, bộ dạng mệt rã rời, rất có phong vị.

Tần Hạng Liên lại nghĩ đến bộ dạng nàng nổi giận với mình ngày ấy, cảm

thấy không cam lòng, một người tốt như thế, lúc trước tại sao mình lại

để nàng rời đi, sớm nên hoài nghi nàng căn bản không phải Trần Thức Mi

mới đúng.

Loan Cảnh Nhi ngồi một bên, thấy ánh mắt Tần Hạng

Liên biến hóa, tầm mắt lại thủy chung cố ý vô tình đặt trên người Thạch

Mai, trong lòng càng thêm hờn giận… Nam nhân, chẳng lẽ thứ gì không

chiếm được mới thấy đó là đồ tốt sao?!