Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 32 : Vờ tha vờ bắt, nặng nhẹ
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Sau một đêm trằn trọc, Thạch Mai ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh lại, xoa xoa mắt, ngồi dậy, thấy ngoài cửa sổ là ánh nắng rực rỡ.
Thạch Mai lấy lược chải lại tóc, tựa vào góc tường ngẩn người, phía sau rèm,
giường Hương Nhi đã sắp xếp gọn gàng, hôm nay xem ra muộn mất rồi, không thể cùng Bạch Xá đi lên núi, không biết hắn đang đợi mình hay là đã đi
trước rồi.
Thạch Mai chống má, suy nghĩ lung lắm…
Cửa bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, Hương Nhi cầm quần áo tiến vào, “A, tỉnh rồi?”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu.
“Nên ăn cơm trưa thôi.” Hương Nhi cầm quần áo gấp gọn, bỏ vào ngăn
kéo, lại lấy quần áo hôm nay Thạch Mai muốn mặc ra, hỏi, “Có đói bụng
không?”
Thạch Mai nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Tiểu Phúc Tử đâu?”
“Hồng Diệp ôm đi rồi.” Hương Nhi cười, “Buổi sáng đại khái đói bụng,
chạy ra ngoài cọ người muốn ăn, Hồng Diệp lột hai con tôm lớn cho nó,
vì thế nó liền bám lấy Hồng Diệp.”
“Thật không?” Thạch Mai không yên lòng hỏi.
“Làm sao vậy?” Hương Nhi không rõ, đi qua nhìn nàng.
“Ừ…” Thạch Mai nâng mắt, hỏi, “Các ngươi, đều cảm thấy ta thích Bạch Xá sao?”
Hương Nhi hơi sửng sốt, “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Ta biểu lộ rõ lắm à?” Thạch Mai hỏi.
“Ừ…” Hương Nhi nghĩ, “Đúng thế, nhưng mà không phải Bạch Xá cũng rất thích ngươi sao?”
“Có sao?” Thạch Mai nghi hoặc, “Tại sao ta lại không thấy như vậy?”
“Vậy ngươi có thích hắn không?” Hương Nhi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thạch Mai.
“Không biết.” Thạch Mai lắc đầu, “Hắn rất tốt, cũng rất có bản lĩnh, nhưng ta không biết hắn muốn cái gì, đoán không ra.”
“Người giang hồ mà, đều là cái dạng này.” Hương Nhi nói, “Vương gia
cũng mang bộ dáng bí hiểm, bất quá hắn là vì sĩ diện thân phận, còn Bạch Xá là tâm tư rất sâu.”
Thạch Mai nhẹ nhàng gật gật đầu, “Đúng vậy…”
“Nhưng mà.” Hương Nhi nói, “Mai Tử tỷ, nữ nhân không thể chủ động được!”
Thạch Mai nhìn nàng trong chốc lát, gật đầu, “Đúng vậy.”
“Đúng không?” Hương Nhi ngồi giảng, “Ngươi xem trước kia, ngươi đối với Vương gia cũng là toàn tâm toàn ý, sớm liền biểu lộ ngươi thích hắn,
sau đó hắn lại không thèm để ý đến ngươi, sau đó nữa ngươi chướng mắt
hắn, hắn lại ân cần, nam nhân ấy mà, càng khó tới tay thì càng thích!”
Thạch Mai nhẹ nhàng gật đầu, Hương Nhi nói đúng, Bạch Xá luôn mang dáng vẻ bí hiểm, cũng thường xuyên ám thị cho mình. Nhưng mà… Thạch Mai lại
Thạch Mai nhìn không được bèn lấy mười lượng bạc mua nó mang về phủ trị
thương. Dưỡng không đến nửa tháng vết thương đã tốt lên, có thể bắt đầu
ăn chút đồ, rất nhanh liền béo, lông mao hồng sắc bóng loáng trơn mượt,
trông uy mãnh như lửa nhưng lại rất nghe lời, tất cả mọi người trong
Hương phấn trạch đều đặc biệt thương nó.
Bởi vì toàn thân lửa đỏ lại uy vũ, cho nên Diệp Son đặt cho nó một cái tên rất độc—— Kỳ Lân Lửa.
Thạch Mai dắt Kỳ Lân Lửa, trong lòng lo sợ đi ra cửa, lo lắng, không biết Bạch Xá sẽ nghĩ như thế nào.
Ra đến cửa liền thấy nhau, Bạch Xá liếc mắt một cái nhìn con ngựa của Thạch Mai.
Thạch Mai nhìn Kỳ Lân Lửa bên cạnh, có chút buồn bực, Bạch Xá nhìn cái gì chứ?
Bạch Xá đi lên vỗ vỗ cổ Kỳ Lân Lửa, ngồi xổm xuống nhìn chân nó, chỉ
thấy trên vó ngựa là một vòng lông mao dài, vẫn hơi cong, như đám mây
mềm xốp. Bụng có một vòng lông mao, coi như dài quá lân giáp, Bạch Xá
nhịn không được nhăn mày, “Kỳ Lân Lửa!”
“Ngươi làm sao mà biết nó tên là Kỳ Lân Lửa?” Thạch Mai tò mò.
Bạch Xá cười, “Giống ngựa này đã gọi là Kỳ Lân Lửa rồi, ngươi bỏ ra bao nhiêu bạc mua nó? Đây là giống ngựa nổi danh vạn dặm đấy.”
Thạch Mai trừng mắt nhìn, nói, “Mười lượng bạc…”
Bạch Xá đứng thẳng, nhìn Thạch Mai, ánh mắt kia, giống hệt như ánh mắt nàng nhìn Tiểu Phúc Tử.
Bạch Xá giống như bị hớp hồn, Thạch Mai không cấm được hắn nhìn, tuy đã tự mắng mình không được chịu thua, nhưng hai má vẫn đỏ lên một mảnh.
“Tần Điệp muốn một con Kỳ Lân Lửa như vậy, nghĩ cũng nghĩ qua nửa đời
rồi.” Bạch Xá nói với Thạch Mai, “Nếu hắn ra giá muốn mua lại con ngựa
này của ngươi, ngươi nhất định phải nói với hắn ngươi muốn một vạn lượng hoàng kim!”
“A?” Thạch Mai mở to hai mắt, “Một vạn lượng?”
Bạch Xá gật đầu, cười nói, “Đến lúc đó chúng ta chia ra, người ba người bảy.”
Thạch Mai bật cười, “Hồng Diệp cũng rất thích con Kỳ Lân Lửa này, ta
chuẩn bị về sau tặng nàng làm đồ cưới, trả bao nhiêu bạc ta cũng không
bán. Hơn nữa, sao ngươi có thể sống như vậy chứ, hắn là huynh đệ của
ngươi, ngươi lại cùng người ngoài liên thủ lừa người nhà mình.”
Bạch Xá nghe xong ngẩn người, lập tức tặng cho Thạch Mai một nụ cười không rõ, hỏi, “Ngươi biết cưỡi ngựa không?”
“Có biết.”
Bạch Xá gật đầu, “Nhưng thật ra cũng không sao cả, hôm nay chúng ta không lên núi.”
“Vậy đi đâu?”
Bạch Xá tới gần từng bước, nói khẽ với Thạch Mai, “Thủ hạ của ta tra ra được manh mối của ngọc Phật, chúng ta đi tìm, nhưng mà, đã có vài cái
đuôi đi theo.”