Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 33 : Chuyện vui giang hồ, nói bóng nói gió
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thạch Mai vừa nghe thấy Bạch Xá nói có người theo đuôi, liền hơi nhíu mày, hay là Tần Hạng Liên phái người theo dõi mình?
“Lần này không phải người quan phủ, là người giang hồ.” Bạch Xá đưa
tay, giúp Thạch Mai lên ngựa, bản thân cũng nhảy lên ngựa, thong thả đi.
“Vậy phải cắt đuôi bọn họ thế nào đây?” Thạch Mai hỏi.
Bạch Xá nghĩ một lát, “Bọn họ chỉ đơn giản muốn biết chúng ta tìm được manh mối gì, không bằng mang theo bọn họ đi vài vòng?”
“Đi vài vòng?” Thạch Mai có chút không rõ.
“Ta mang ngươi đi chơi nhé?” Bạch Xá đột nhiên nói, “Ta nghe Tần Điệp
nói, hoàng thành không thiếu địa phương tốt, nhiều nơi rất hay.”
Thạch Mai sửng sốt —— đi chơi?
Vì thế, Bạch Xá mang Thạch Mai tới rạp hát nghe vài đoạn khúc; lại đi
Nhất Phẩm Trai mua một cây huyền cầm khéo léo; sau đó đi Lầu Ngũ Vị ăn
hạnh nhân đậu hủ, lên hồ uống trà Bích Loa Xuân; lại đáp thuyền hoa đến
giữa hồ Tiểu Khế một lát; tới chạng vạng liền đến thư phòng mua sách;
sau đó lại đi dạo chợ hoa mua hai bồn hoa thược dược và một chậu mẫu
đơn; cuối cùng còn đi tới cửa hàng son phấn mua cho bọn Toản Nguyệt mỗi
người một hộp son bột nước…
Lúc lên đèn, Bạch Xá mang Thạch Mai tới tửu lâu tốt nhất ở kinh thành ăn cơm, đóng gói to to nhỏ nhỏ hơn
mười hộp đồ ăn, phân ra cái nào mang về toà hương, cái nào mang về Bạch
gia.
Trời tối, hai người mới nắm cương ngựa, nhàn nhã đi về toà hương, sau đó tự hồi phủ.
Thạch Mai vào cửa còn thấy buồn bực… Này, cuối cùng là tra án mạnh, thoát khỏi theo đuôi… Hay chỉ đơn thuần là đi dạo?
Hương Nhi nhìn thấy Thạch Mai mang về bao lớn bao nhỏ, vẻ mặt mờ mịt.
Toản Nguyệt, Hồng Diệp và một đám cô nương ở trong sân ăn đồ ăn, thấy
Thạch Mai trở về, đều hỏi, “Đây là đi dò án, hay là đi chơi thế?”
Thạch Mai cũng đang tự hỏi, nghiêng đầu cân nhắc… Bạch Xá này định làm cái gì đây?
Ngày hôm sau.
Bạch Xá vẫn đến tìm Thạch Mai, lần này, hai người bọn họ sửa lại đi dạo cổ miếu thành Tây, thắp hương xin sâm, còn đi phố tranh cổ, mua vài
thứ, lại ăn cơm, sau đó lại về nhà.
Ngày thứ ba.
Xem diễn khúc, cộng thêm đi tới tiệm may mua xiêm y.
…
Đến sáng sớm ngày thứ tư, Thạch Mai lại nằm trên giường không chịu dậy, ôm Tiểu Phúc Tử lăn qua lăn lại than thở “Phiền quá phiền quá!”
“Phiền cái gì?” Toản Nguyệt đang ngồi thêu cho Hương Nhi một cái áo,
cười nói, “Ngươi xem, có đại mỹ nam như Bạch Xá cùng đi dạo phố cùng đi
ăn cơm cùng đi mua đồ, quay lại hộ tống còn giúp trả tiền, thiên hạ bao
nơi này hơi điên, tại sao lại có thể tổ chức đám tang thế này?”
“Trong võ lâm có Tứ Môn, Tam Ma, Nhị Thánh, Nhất Tượng.” Bạch Xá giải
thích, “Đều là võ lâm thế gia võ công cao cường địa vị hiển hách. Chắc
ngươi cũng từng nghe qua Tứ Môn, là tứ đại môn phái. Mà Tam Ma, lần
trước ta mang ngươi tới ngọn núi kia tìm Phong Ma, đám tang hôm nay là
Điên Ma làm, còn có một người nữa là Cuồng Ma.”
“À…” Thạch Mai gật đầu, “Thì ra là thế, vậy Điên Ma làm tang sự cho ai?”
“Nghe nói là vợ hắn.” Bạch Xá cười, “Vợ Điên Ma nổi tiếng là sư tử Hà
Đông, Điên Ma bị nàng tra tấn hơn nửa đời người, thật vất vả nàng mới
chết đi, thế là hắn có thể đi ra ngoài lêu lổng, cho nên mới muốn chúc
mừng.”
Thạch Mai dở khóc dở cười, “Người này sao lại thiếu đạo đức thế?”
“Không thiếu đạo đức thì làm sao gọi là điên?” Bạch Xá cười, “Lúc hắn
phát thiếp mời còn nói, mỗi người phải mang theo một cô nương xinh đẹp,
bằng không không cho vào cửa.”
Thạch Mai nhìn Bạch Xá một cái, “Vậy cửa Quỷ Đao của ngươi, không có cô nương sao? Này là chuyện giang hồ của các ngươi.”
“Cũng không xinh bằng ngươi.” Bạch Xá thản nhiên nói, “Trong chốn giang hồ ít mỹ nhân.”
Thạch Mai có chút ngượng ngùng, mặc dù vẫn rất vừa lòng, “Ngươi nói
như vậy, không sợ đắc tội nữ trung hào kiệt trong giang hồ sao?”
Bạch Xá nhún vai, “Hết cách rồi, ai bảo ta thích nữ tử yên tĩnh, không biết võ công.”
Thạch Mai suy nghĩ, hình như mình cũng coi như là văn tĩnh đi, hay là quá mức… Bạch Xá nói như vậy là ý gì?
Hai người thuận lợi vào cửa, mới phát hiện bên trong đầy người, viện lớn xếp bàn hàng dài, cũng ngồi đầy người.
Thạch Mai nhìn thoáng qua, có chút giật mình, “Vị Điên Ma này quen biết rất rộng sao? Người nhiều như vậy?”
Bạch Xá nâng khóe miệng, “Thế mới nói hôm nay chỉ làm chuyện đứng đắn.”
Thạch Mai sửng sốt, giương mắt nhìn, “Chuyện đứng đắn? Nơi này có manh mối ngọc Phật?”
Bạch Xá gật đầu một cái, tiến đến bên tai Thạch Mai, thấp giọng nói,
“Nghe nói lúc còn sống vợ của Điên Ma có giữ trong tay mấy thứ bảo bối,
nay đều qua tay hắn, nghe nói hắn muốn sang tay một số thứ, trong đó, có nửa mảnh ngọc Phật.”