Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 35 : Giỏi về tâm kế, cẩn thận đề phòng

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Thạch Mai chỉ thấy đám người kia mặc đồ giống nhau, vây quanh xe ngựa,

hai người ở giữa nghiêng người nhường lối, từ phía sau bọn họ, một nam

tử mặc áo hồng cánh sen đi lên.



Nam tử này trắng nõn tuấn tú,

thân hình đơn bạc, Thạch Mai không khỏi nhíu mày, tại sao nam nhân lại

mặc đồ màu hồng cánh sen, nhìn quá ẻo lả.



Nam tử tiến lên, đầu

tiên là cao thấp đánh giá Bạch Xá một phen, lại nhìn thoáng qua cửa xe,

Tiểu Phúc Tử và Thạch Mai đang thò đầu ra tò mò nhìn.



“Hoá ra là Bạch trang chủ.” Ý cười của người kia càng sâu, chắp tay với Bạch Xá, nói, “Đã lâu không gặp, Phó Tứ có lễ.”



Bạch Xá vốn không có biểu tình gì, thế nhưng sau khi nghe được người

này tự xưng là Phó Tứ, hắn hơi chau mày, nghi hoặc nhìn gã kia một cái,

giống như là khó hiểu.



Thạch Mai thấy rõ, Bạch Xá quen Phó Tứ.



Điên Ma lão nhân thấy người trẻ tuổi này hàn huyên cùng Bạch Xá, liền

nói, “Ôi chao, Phó Tứ công tử, ngươi cùng hắn nhiều lời cũng vô ích, nửa mảnh ngọc Phật kia đang nằm trong tay hắn, nha đầu này cũng có chút

hiểu biết, trực tiếp bắt hai đứa chúng nó về, tra hỏi một hồi là rõ!”



Thạch Mai nhíu mày, nghĩ thầm, họ Phó này rất lợi hại sao? Vì sao lão

nhân lại nói giống như hắn có thể đánh thắng Bạch Xá, thật quá kiêu

ngạo.



“Ai, lão Mạc điên đã muốn như thế.” Phó Tứ cười khoát

tay, lấy khang làm điều nói, “Bạch trang chủ ở trên giang hồ cũng là

người có địa vị, võ công trác tuyệt, ba năm trước đây tại hạ từng là bại tướng dưới tay Bạch trang chủ, cũng không muốn tự mình chuốc lấy cực

khổ lần nữa đâu.”



Thạch Mai càng buồn bực, Phó Tứ này nói câu

nào câu nấy liền giống như hát kinh kịch, hơn nữa giọng điệu thật sự quá ẻo lả! Đời này cái gì nàng cũng không sợ, chỉ sợ nam nhân ẻo lả, vừa

nghe thấy liền nổi da gà.



“Đó là hắn ăn may!”



Thạch

Mai vừa nghe vừa nghĩ, thình lình Điên Ma lão nhân hô lên một tiếng,

“Phó Tứ công tử không cần băn khoăn, cho dù một người bắt không được

hắn, ngươi với ta hợp lực…”



“Này, ngươi có thấy xấu hổ không

vậy lão già.” Thạch Mai nhịn không được nói, “Ý ngươi là đánh không lại

liền quần ẩu? Loại chuyện này các ngươi làm tốt quá hả? Làm gì lấy ra

nữa, già rồi đúng là không để ý mặt mũi.”



Điên Ma mở trừng hai mắt, trên mặt đã có chút xấu hổ.



“Ha ha.” Phó Tứ cười lớn, nhìn Thạch Mai gật đầu, “Cô nương, nói cho

cùng, người giang hồ chú ý đơn đả độc đấu, như thế nào lại quần ẩu, luận võ sao, phải quang minh lỗi lạc.”



Thạch Mai thấy hắn âm dương quái khí, không rõ có ý gì.



“Bạch trang chủ.” Phó Tứ chắp tay với Bạch Xá, “Nói là đơn đả độc đấu…

Từ ba năm trước bại dưới tay Bạch trang chủ, tại hạ phải cần một năm mới dưỡng thương xong, lần này nếu muốn luận bàn, mong Bạch trang chủ hạ

thủ lưu tình.”



Bạch Xá không nói gì, Thạch Mai thấy trong mắt hắn toát ra sự ghét bỏ, trong lòng lại nghi hoặc.



“A.” Điên Ma cười khinh thường, “Phó công tử đừng tự coi nhẹ mình, ai

chẳng biết, năm đó Bạch Xá thắng ngươi là do ngươi vốn đã bị thương từ

trước, Bạch Xá kia giậu đổ bìm leo, hơn nữa sau đó nhiều lần ngươi xuất

chiến hắn cũng không dám ứng chiến, chừng tỏ hắn đánh không thắng

ngươi.”



Thạch Mai nghe xong vừa hờn vừa giận, Bạch Xá không

phải loại người như vậy! Trong lòng sốt ruột, sau khi Bạch Xá thấy Phó

Tứ kia, hình như còn có chút cố kỵ, có phải là có ẩn tình?



Đang nghĩ tới đây, Thạch Mai chỉ thấy Bạch Xá dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, ý tứ tựa hồ là muốn nàng xuống xe, Thạch Mai liền ôm Tiểu Phúc Tử nhảy

xuống.


làm? Không muốn ra mặt cứ để người khác lợi dụng thế sao, phải báo thù

đi!”



Bạch Xá cười, nhìn ra xa, hỏi Thạch Mai, “Muốn chim trĩ hay là thỏ?”



“Cái gì chim trĩ hay thỏ.” Thạch Mai bất bình thay Bạch Xá, nàng hận

nhất loại người như thế, Bạch Xá bình thường khôn khéo như vậy, thời

điểm mấu chốt lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.



“Làm sao

ngươi không giáo huấn người nhà họ Phó?” Thạch Mai không chấp nhận,

“Không nhận lời khiêu chiến, cứ như thế, Phó Tứ lại mượn đề tài để nói

chuyện của mình, không phải càng thiệt hơn sao?”



Bạch Xá lắc

đầu, nói, “Phó Tứ nay là con trai duy nhất của Phó gia, năm đó đả thương hắn, cha ta rất không vui, bắt ta không bao giờ được động vào người nhà họ Phó nữa.”



Thạch Mai nhíu mày, người cha này thật là… Nhưng

cũng ngoài ý muốn, Bạch Xá còn có thể sợ cha mình, liền hỏi, “Thế thì…

Cha ngươi bây giờ ở đâu rồi? Đang dưỡng lão ở nhà sao? Sao ngươi không

thử nói lý?”



Bạch Xá cười, “Thế thì phải xuống dưới kia tìm ông ấy.”



Thạch Mai hiểu được liền xin lỗi, “Đã qua đời rồi sao? Ta không nên hỏi lung tung.”



“Hết cách, con người sẽ có lúc phải chết.” Bạch Xá lại hỏi Thạch Mai, “Muốn chim trĩ hay thỏ?”



“Ha ha.” Thạch Mai ngước mặt cười với Bạch Xá, đột nhiên Bạch Xá lại thấy rùng mình.







Quả nhiên, sau khi bắt hai con thỏ, Bạch Xá lại đi bắt chim trĩ về, mang đến bờ sông rửa sạch sẽ.



Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử, đút cho hai con thỏ ăn lá cây, chuẩn bị mang về nuôi trong nhà.



Chim trĩ này sau khi nướng chín ăn cực kỳ thơm, Thạch Mai ăn đến khóe

miệng bóng nhẫy, tán thưởng, “Ừ, thơm quá, chúng ta lần sau cũng mang

theo Toản Nguyệt Hồng Diệp tới đây đi.”



Bạch Xá gật đầu, chợt nghe Thạch Mai gọi, “Này, Bạch Xá.”



Bạch Xá thấy nàng hô thẳng tên mình, có chút ngoài ý muốn, xoay mặt

nhìn nàng, chỉ thấy Thạch Mai cười tủm tỉm nói, “Lần sau nếu phải đối

phó với Phó Tứ, ngươi mang theo ta đi, ta thay ngươi ra mặt.”



Trên mặt Bạch Xá mang ý cười, “Ngươi ra mặt thế nào?”



“Đòi lại thanh danh cho ngươi chứ sao!” Thạch Mai nói, “Đối phó với

loại người như thế ta có một tuyệt chiêu! Ngươi làm việc dễ phần khó ta

lo, hai ta hợp cạ như vậy, không lý do gì ta lại để người khác bắt nạt

ngươi mà không giúp đỡ, nói đúng chứ?” Thạch Mai nói xong, đưa tay vỗ

lên vai Bạch Xá.



“Bốp” một tiếng, hai người đều sửng sốt…



Thạch Mai rụt tay lại, phần áo trắng phía trên vai của Bạch Xá nhiều thêm một cái trảo ấn.



Bạch Xá nhìn thấy được dấu năm ngón tay, thần sắc phức tạp.



Thạch Mai vừa định nói xin lỗi, bỗng nhiên… Chợt nghe thấy phía xa

truyền đến tiếng đao kiếm va chạm… cẩn thận lắng nghe còn nghe thấy cả

tiếng kêu, có người đang đánh nhau!



Bạch Xá nhìn rõ phương hướng, vòng chân nhảy lên ngựa, đưa tay kéo Thạch Mai.



Thạch Mai vươn tay ra mới phát hiện năm ngón tay dính đầy mỡ, nhìn trái ngó phải không có chỗ nào lau, lau lên váy lại không được. Cuối cùng

nhanh trí, chùi hai cái lên cái bụng trắng tròn không lông của Tiểu Phúc Tử. Bạch Xá dở khóc dở cười kéo nàng lên ngựa, Tiểu Phúc Tử còn mang vẻ mặt ấm ức liếm liếm lên bụng.



Theo tiếng đao kiếm đi vào trong rừng, xa xa liền nhìn thấy giữa không trung, hai bang nhân đang giao

chiến, đánh đến khó phân thắng bại.



Thạch Mai liếc mắt một cái liền nhận ra, trong đó là một người nàng gặp dưới mái đình lúc ăn cua … Đoan gia.