Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 36 : Mạch nước ngầm mãnh liệt, tiểu biệt quan tâm

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


“Tại sao lại đánh nhau?” Thạch Mai nhìn hai bên đều mang bộ dáng ngươi sống ta chết, không giống như chỉ đánh chơi.



“Ừ… Thật thú vị.” Trên mặt Bạch Xá hiện lên một tia hứng thú.



Thạch Mai ngước mắt nhìn hắn, “Sao mà thú vị?”



“Phó gia và Đoan gia.” Bạch Xá thản nhiên nói, “Hai nhà bọn họ là thế giao, tại sao lại trở mặt thành thù.”



“Bởi vì tài tử điểu vì thực vong?” Thạch Mai hỏi, “Không giống gặp dịp thì chơi nha.”



Bạch Xá nhăn mày, “Có thể là thế.”



“Vậy ngươi có đi giúp không?” Thạch Mai nhìn tình thế hai bên, Phó gia đang chiếm thượng phong, bởi vì đông người.



Đoan Nghiễn che chở cho đứa em gái giả nam trang, vừa đánh vừa lui.



Đúng lúc này, Tiểu Phúc Tử có thể là nghe được tiếng đao kiếm đánh

nhau, “Meow meow” hai tiếng, đem đầu vùi vào trong lòng Thạch Mai, không xem!



Một tiếng này, cũng kinh động đến nhóm người hai bên đang giao chiến.



“Ha ha.”



Thạch Mai chợt nghe thấy một tiếng cười quen thuộc, một người từ trong

rừng bay ra, kỳ quái nói, “Bạch trang chủ, chúng ta một ngày lại gặp

nhau hai lần, thực sự là trùng hợp.”



Thạch Mai theo tiếng vọng nhìn qua, nhìn thấy Phó Dĩnh vừa mới cải trang thành Phó Tứ.



Phó Dĩnh phe phẩy cây quạt ngà voi, chỉ vào em gái Đoan Nghiễn, nói với một gã thuộc hạ, “Giáo huấn nha đầu kia cho ta,”



Thạch Mai nhớ rõ, cô nương kia tên là Nguyệt Nhi.



Công phu của Đoan Nghiễn xem như không tồi, khắp nơi bảo vệ Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi cũng nói, “Ca, huynh đừng lo cho muội!”



Thạch Mai từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt, nhớ lại, nếu mình có một người anh trai thì tốt rồi…



Nếu là có một người anh, cha nàng cũng sẽ không bởi vì nàng là nữ nhi

làm Trần gia tuyệt tự mà giận chó đánh mèo. Có anh rồi, lúc bị bắt nạt

còn có người ra mặt thay nàng, giống như Đoan Nghiễn bảo vệ em gái mình. Thạch Mai càng nhìn càng thấy hâm mộ, còn có chút nghiêng về phía Đoan

gia, hy vọng bọn họ không bị thiệt.



Thấy Đoan gia rơi vào thế

hạ phong, Thạch Mai nhịn không được nói với Phó Dĩnh, “Nhiều đánh ít thì tính cái gì, có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu!”



Phó Dĩnh có chút giật mình, xoay người nhìn Thạch Mai, “Ngươi biết công phu?”



Thạch Mai lắc đầu, “Ta không biết.”



“Vậy không phải người giang hồ.” Phó Dĩnh cười lạnh một tiếng, chỉ vào Nguyệt Nhi, “Nha đầu chết tiệt kia vừa vạch trần thân phận của ta trước mặt Điên Ma lão quỷ, hại kế hoạch kinh doanh trong nửa tháng tới của ta bị ngâm nước nóng, ta không bắt ả vả miệng mấy cái thì khó mà giải trừ

được mối hận trong lòng.”



“Ca.” Nguyệt Nhi biết tình huống của

mình bất lợi, nói với Đoan Nghiễn, “Các ngươi đừng đánh nữa, nàng không

phải muốn đánh ta sao, ta để nàng đánh!”



“Không được!”



Một người của Đoan gia đứng ra chặn trước mặt Nguyệt Nhi, “Tiểu thư Đoan gia nhà chúng ta không phải để người khác đánh.”



Thạch Mai cảm thấy Nguyệt Nhi này tính tình rất trong sáng, tuổi cũng

nhỏ, khó trách trưởng bối và ca ca đều rất thương yêu nàng.



Bạch Xá nhìn một lát, quay đầu ngựa chuẩn bị rời đi, Thạch Mai giữ chặt tay áo hắn, “Không giúp sao?”



Không đợi Bạch Xá nói, Phó Dĩnh đã nở nụ cười, “Ai da, tiểu mỹ nhân,

Bạch trang chủ không thể động tay tới người nhà họ Phó đâu!”



Thạch Mai cảm thấy nàng ta quá kiêu ngạo, có chút không phục.



Bạch Xá thấy Thạch Mai bình tĩnh, liền thấp giọng nói bên tai nàng,

“Biết cách gì tốt nhất để giáo huấn một người kiêu ngạo không?”



Thạch Mai không rõ, giương mắt nhìn hắn, Bạch Xá cười nhẹ, “Đầu tiên đưa hắn lên tận trời, sau đó đạp hắn ngã xuống.”



Thạch Mai nghe ra sự kỳ quái trong lời của Bạch Xá, lại nhìn kỹ, liền

phát hiện kiếm trong tay Đoan Nghiễn không tuốt khỏi vỏ, hơn nữa… Vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, không giống như bị đối phương làm cho rối loạn.



Nghĩ rồi lại cân nhắc, Thạch Mai hiểu rõ, cũng hiểu được Phó Dĩnh này

quá mức kiêu ngạo, đành phải để nàng ta chịu chút ấm ức rồi, “Ai, ta nói này Phó Dĩnh.”



Phó Dĩnh liếc mắt nhìn nàng.



Thạch Mai cười, “Ngươi biết võ công không?”



“Nực cười.” Phó Dĩnh cười ngạo mạn, “Người nhà Phó gia, ngay cả kẻ hầu đun nước cũng biết võ công!”



“Vậy võ công của ngươi có lợi hại hơn Nguyệt Nhi không?” Thạch Mai có

chút khinh thị nhìn nàng ta, “Tại sao ngươi cứ tránh phía sau người
“Bạch Xá chưa trở về sao?” Vào một

ngày rảnh rỗi hiếm có, ba nha đầu ngồi trong nội các của cửa hàng nói

chuyện phiếm, Thạch Mai hỏi Toản Nguyệt.



Toản Nguyệt lắc đầu,

“Chưa, ngày hôm qua ta tới chỗ dì Hoắc hỏi, dì Hoắc nói thẳng là việc

điều tra án tử của Kiều Lão Khoan có tiến triển.”



“Thật không?” Thạch Mai nghe xong cũng thấy vui sướng, cuối cùng cũng có manh mối rồi.



Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền tới giọng một cô nương, “Hồng Diệp tỷ, có khách tới.”



Hồng Diệp đứng dậy đi ra ngoài, Thạch Mai và Toản Nguyệt trái phải rảnh rang, cũng ôm Tiểu Phúc Tử ra ngoài giúp.



Vòng qua bức bình phong, nhấc lên tấm mành che, Thạch Mai vừa nhìn thấy người tới liền sửng sốt.



Có hai người, một hắc y nam tử, một cô nương mặc váy dài sắc hồng cánh

sen —— chính là hai người nàng từng gặp qua, Phó Tứ và Phó Dĩnh.



Thạch Mai lộp bộp trong lòng, hai người này tới làm cái gì?!



“Mua bán làm ăn có vẻ tốt quá nhỉ.” Phó Dĩnh đánh giá bốn phía, thấy

cửa hàng có nhiều đồ tinh mỹ, dù sao cũng chỉ là nha đầu, liền đi qua

xem. Diệp Son nàng giới thiệu vài loại huân hương tốt nhất bán chạy

nhất, Phó Dĩnh nghe thấy bán chạy, liền cầm một bình lên xem.



Phó Tứ thi lễ với Thạch Mai, “Công chúa.”



Thạch Mai có chút hối hận, nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác,

đành phải tiếp đón, “Công tử không cần đa lễ, ta họ Trần.”



“Trần cô nương.” Phó Tứ cũng không đa lễ nữa, đi thẳng vào vấn đề, “Tại hạ có vài chuyện, muốn nhờ Trần cô nương giúp đỡ.”



Thạch Mai nghĩ trong lòng, ngươi thật đúng là không khách khí, vào cửa đã nhờ người ta giúp rồi.



“Chuyện gì?” Hương Nhi ở một bên phụng trà, “Tiểu thư nhà ta bề bộn

nhiều việc, nếu là việc quá phiền toái hoặc là quá khó khăn, chúng ta sẽ không giúp.”



Phó Tứ gật đầu, “Đương nhiên rồi, cũng không phải chuyện gì rất phiền toái, chỉ muốn mời Trần cô nương giúp ta xác nhận

thứ này.” Nói xong, Phó Tứ từ trong tay áo lấy ra một quả mộc phiến,

giao cho Thạch Mai, “Ta muốn biết, mộc phiến này lạ ở chỗ nào.”



Thạch Mai đưa tay tiếp nhận, cầm trên tay cảm thấy rất nhẹ… Đây là mộc

phiến sao? Giơ lên trước mắt nhìn tuy rằng bộ dáng rất giống mộc phiến,

còn có vòng tuổi ở trên, nhưng xúc cảm so với mộc phiến bình thường thì

mềm hơn.



“Đây không phải đầu gỗ sao?” Toản Nguyệt liếc mắt một cái.



“Có thể nhìn ra là đầu gỗ gì không?” Phó Tứ truy vấn.



Thạch Mai khó xử lắc đầu, nói thật, thứ này nàng chưa bao giờ gặp qua,

có lẽ Trần Thức Mi có thể liếc mắt một cái liền phân biệt được, nhưng

nàng không có năng lực này.



“Aiz, công tử ngươi đây là làm khó xử tiểu thư nhà ta rồi.” Hương Nhi nói, “Nên tìm thợ mộc hỏi đi.”



“Hừ.” Phó Dĩnh bưng lư hương đi tới, “Ca, sớm đã bảo đây chỉ là khối gỗ bình thường thôi, có gì mà nghiên cứu.”



Phó Tứ chưa từ bỏ ý định, nói với Thạch Mai, “… Trên đầu gỗ có hương khí.”



“Thật không?” Thạch Mai để lên chóp mũi ngửi, liền ngửi thấy một hương

vị đặc thù, cùng loại với xạ hương, nhưng nhẹ hơn xạ hương…



Trả mộc phiến lại cho Phó Tứ, Thạch Mai nói, “Phó công tử, này có lẽ là mộc phiến, hoặc có thể là phơi nắng làm dược liệu, không bằng ngươi mang

tới hiệu thuốc bắc hỏi đi. Ta thật sự chưa thấy qua thứ này.”



Phó Tứ thu lại mộc phiến, gật đầu, nói lời cảm tạ, sau đó thanh toán ngân lượng rồi mang Phó Dĩnh rời đi.



Thạch Mai thấy người đi rồi, đứng tại chỗ ngẫm nghĩ, xoay người về phòng hương, tra sách.



Ghi chép về dược liệu và hương liệu của Trần Thức Mi có vài xấp dày,

Thạch Mai lấy một quyển bản địa xem qua, thẳng đến khi ngoài đường đã

thắp đèn lồng, liền tra được một thứ.



Nàng cẩn thận đọc những dòng ghi chép kia, nhíu mày. Mộc phiến Phó Tứ cầm tới kia là hình dáng Ma Hương Đàm sau khi phơi nắng.



Ma Hương Đàm là một loại nấm có độc, phơi nắng xong sẽ có hình dáng

giống hệt một phiến, còn chứa mùi hương nhè nhẹ. Thứ này một khi nấu

trong nước, sẽ giống hệt nấm, hương vị ngon, nhưng lại có kịch độc, canh nấm này uống một thìa thì thất khiếu đổ máu mà chết. Ma Hương Đàm cũng

có thể làm hương liệu ma phấn để chế tác huân hương, công dụng rõ rệt,

làm cho người ta sinh ra ảo giác, nhưng đây là thứ hiếm, rất ít gặp.



Thạch Mai cảm thấy thứ này không phải là nhỏ, nghĩ xong lại muốn báo

cho Phó Tứ đừng có dùng lung tung, nhưng biết tìm người ở đâu đây? Đang

lúc khó nghĩ, Hương Nhi đã hấp tấp chạy vào, “Mai Tử tỷ, không xong

rồi!”