Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 37 : Bịa đặt, tai họa bất ngờ
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
“Cái gì không xong?” Thạch Mai thấy Hương Nhi sốt ruột đến phát hoả, liền biết không phải chuyện gì hay ho.
“Hồng Diệp tỷ nói, có người đến đập phá.” Hương Nhi trả lời.
“A?” Thạch Mai nghe xong cảm thấy rất dọa người, trong lòng nghĩ, nơi này của ta cũng không phải võ quán gì, sao lại đến đập phá, liền hỏi, “Là ai?”
“Là Đô úy Trà Kiệt.” Hương Nhi trả lời.
Thạch Mai sửng sốt, chân mày cau lại, “Đô úy Trà Kiệt, chẳng phải là huynh trưởng của Trà Phúc sao?”
“Chính là người đó đó!” Hương Nhi dậm chân, “Hắn ta rất đáng ghét.”
“Hắn đập phá thế nào?” Thạch Mai hỏi.
“Hắn nói hắn muốn phấn ‘Thăng quan phát tài’!” Hương Nhi than thở, “Nói là nghe thấy hương phấn kia, có thể thăng ba cấp, này không phải tìm tra thì là cái gì?!”
“À?” Thạch Mai nở nụ cười, “Hắn lại dám đến giương oai, tốt xấu gì ta cũng là công chúa, hắn chỉ là một tên Đô úy.”
“Mai Tử tỷ, cái này gọi là ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’.” Hương Nhi bĩu môi nói, “Em gái Trà Kiệt là Trà Phúc, thiếp của Tứ Vương gia, chị hắn lại là Tĩnh phi.”
“Tĩnh phi?” Thạch Mai nhớ tới, nàng nghe hoàng thái hậu nói qua, hiện này bên người hoàng thượng có mấy sủng phi, lúc trước mang thai hoàng tử, chính là người hoàng hậu chọn, trong đó có một người là Tĩnh phi Trà Tĩnh.
“Trà Kiệt chỉ là cái thùng rỗng thôi!” Hương Nhi nói, “Ỷ vào Trà Tĩnh được sủng ái, hơn nữa Trà Phúc lại là phi tử Vương gia, cho nên mới hoành hành ngang ngược. Võ công hắn rất kém cỏi, đỗ chức Đô uý là do được đám chị em nâng đỡ, người cũng háo sắc! Rất đáng ghét!”
“Mai Tử.” Lúc này, Toản Nguyệt cũng chạy tới, “Hồng Diệp đi đối phó Trà Kiệt rồi, ngươi xem làm sao bây giờ? Hồng Diệp tính tình hung bạo, nói không chừng lập tức đánh đuổi hắn ra ngoài.”
“Đừng rồi.” Thạch Mai xua tay, “Trà Kiệt chẳng qua là tới gây sự, đánh hắn không gãi đúng chỗ ngứa.”
“À.” Toản Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Không phải Trà Phúc khuyến khích hắn đến, mà là Tần Hạng Liên bày mưu đặt kế!”
“Ta đi xem hắn.” Thạch Mai thay quần áo.
“Này.” Toản Nguyệt ngăn Thạch Mai đang muốn đi ra ngoài, “Ngươi tự thân xuất mã sao? Ngươi nói ngươi có ý gì, chúng ta giúp ngươi đối phó, hoặc là để Trung bá đuổi hắn đi.”
“Bào đắc hòa thượng.” Thạch Mai bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta ở chỗ này mở cửa hàng, sớm hay muộn cũng sẽ có người tới cửa gây sự, trốn tránh không phải biện pháp, chúng ta cùng đi, binh đến tướng chặn, để cho hắn về sau không dám đến nữa!”
“Được!” Toản Nguyệt nghĩ, cũng thấy có đạo lý.
Vì thế, hai người mang theo Hương Nhi cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc này trời đã tối muộn, cửa hàng hương đã sớm không còn khách nhân.
Hồng Diệp đang ngồi uống trà ứng phó với Trà Kiệt, có chút không kiên nhẫn.
Trà Kiệt là đồ háo sắc, thấy Hồng Diệp hồng y môi mọng, là tiểu mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ, liền lên tiếng cợt nhả.
Bên trong toà hương không thiếu đại nội thị vệ, phần nhiều là nữ, nhìn thấy gã ta như vậy liền phát hoả, nếu Thạch Mai hạ lệnh họ sẽ lập tức đi đánh tên hỗn trướng kia.
Hồng Diệp tức giận, tổ sư, mày nhìn cái con mẹ ý mà nhìn! Lát nữa bà mày móc mắt mày ra!
Chính lúc này, chỉ thấy bức rèm che xoẹt một tiếng, Thạch Mai và Toản Nguyệt đến.
Thạch Mai thay đổi bộ dạng một thân công chúa, đẹp đẽ đoan trang lại quý phái.
Thật ra trước kia Trà Kiệt chưa từng gặp qua Trần Thức Mi, chỉ đứng ở xa liếc mắt một cái, hơn nữa còn nghe Trà Phúc nói nàng xấu xa thế nào. Hôm nay vừa thấy… Trà Kiệt trong lòng chậc chậc hai tiếng, ai nha, em rể Vương gia kia của ta là bị choáng đầu hay là như thế nào?! Mỹ nhân như thế này cũng hưu được. Nếu so sánh giữa Trần Thức Mi và Trà Phúc, Trà Phúc cũng phải nhường rồi! Trà Tĩnh cũng không đẹp như nàng. Trên phố có lưu truyền, nói Trần Thức Mi kỳ thật không phải là dưỡng nữ của hoàng thái hậu, mà là thân sinh… Trà Kiệt âm thầm gật đầu, xem ra không giả! Nói cách khác, tại sao Hoàng Thượng không thu nàng làm phi tử đi, lại để tiện nghi cho Tần Hạng Liên kia.
“Đô úy đại nhân.” Thạch Mai lạnh nhạt thi lễ với Trà Kiệt.
“Hẳn không phải là Tần Hạng Liên giở trò quỷ chứ?” Hồng Diệp hỏi.
“Khó nói.” Thạch Mai lắc đầu, “Về sau mọi người vẫn nên cẩn thận chút.”
Tất cả mọi người gật đầu, đều tự tán đi.
…
Trà Kiệt ngồi trong xe ngựa hồi phủ, lúc này trời đã tối muộn, đường vắng không có bóng người.
Trà Kiệt nâng cằm, lắc đầu, Trần Thức Mi này thật sự là mỹ nhân, đáng tiếc thân phận quá cao, mình với không tới… Lúc về lại phải thương lượng với Trà Phúc thôi, bằng không liền coi như hết.
Đang nghĩ đến đây, xe ngựa đột nhiên “Lộp bộp” một chút rồi dừng lại, sau đó, bên ngoài truyền đến vài tiếng “Oành oành”, còn có tiếng kêu của gia tượng và bọn nha hoàn.
Trà Kiệt sửng sốt, vén màn lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một gia tượng đụng ngã vào cửa.
“Ối giời… Sao ngay cả đường cũng đi không xong thế?!” Trà Kiệt đẩy hắn ra, lại cảm giác được bàn tay nhơm nhớp, cúi đầu, một tay máu tươi. Lại nhìn thấy, gia tượng kia đã ngã thẳng xuống đất, trên cổ là một lỗ thủng to.
Trà Kiệt hít vào một ngụm khí, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Thật lâu sau, gã nơm nớp lo sợ vén rèm cửa, ló đầu ra bên ngoài… Chỉ thấy bóng trắng lóe lên, hàn quang bắn tới…
“A!”
…
Trà Kiệt kêu thảm một tiếng, gã bị một kiếm xuyên tim, sau đó đầu bị chặt đứt, thi thể đổ rạp trên xe, đầu lăn lông lốc phía xa.
“A! Đô úy bị giết!” Nhóm gia tượng còn lại bỏ chạy tứ phía.
Đứng trước xe ngựa là một nam tử áo trắng mang khăn che khuất mặt, trên tay hắn cầm ngân đao, ở trên quần áo Trà Kiệt lau đi vết máu, cười lạnh một tiếng, chợt lóe, không còn thấy bóng dáng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Thượng chợt thấy Tĩnh phi khóc vọt vào tẩm cung, vừa gào khóc vừa kéo ống tay áo hắn, nói Trà Kiệt bị người hại chết.
Mà ngay sáng hôm ấy Tần Hạng Liên cũng nghe được tin tức, nói giữa đường cái thành Đông phát hiện thi thể, Trà Kiệt bị giết, gia tượng trốn được về nói, tối hôm qua Trà Kiệt tới phòng hương, lúc trở về bị một người áo trắng võ công cao cường, cầm ngân đao giết chết, đầu lìa khỏi cổ, chết cực kỳ thảm.
“Anh ơi!” Trà Phúc vừa nghe liền khóc lớn, nháo lên, Loan Cảnh Nhi các nàng đều chạy tới khuyên.
Tần Hạng Liên nhíu mày trầm ngâm, “Áo trắng? Ngân đao…”
Mà trong phòng hương, sáng sớm Thạch Mai vừa rời giường, còn đang đùa với Tiểu Phúc Tử, liền thấy Hương Nhi hấp tấp chạy vào, “Mai Tử tỷ, không xong rồi!”
“Lại không xong cái gì?” Thạch Mai dở khóc dở cười, “Hương Nhi, ngươi đừng lại…”
“Mai Tử!”
Lúc này, Toản Nguyệt cũng chạy vào, “Người của nha môn tới, nói tối hôm qua trên đường trở về, Trà Kiệt bị người ta giết chết!”
“Cái gì?!” Thạch Mai cả kinh ngồi bật dậy.
“Nói là người mặc áo trắng mang ngân đao… Thủ pháp đặc thù một đao mất mạng.” Diệp Son cũng tiến vào, “Mai Tử, liệu có phải là…”
“Sẽ không!” Thạch Mai cau mày, liên tục lắc đầu, “Bạch Xá có nhàm chán thế nào cũng sẽ không làm chuyện hung ác như thế.”
Nói xong, nàng xuống giường thay quần áo, “Đi, chúng ta đi gặp người của nha môn, hỏi tình hình cụ thể. Còn nữa, ai cũng không được nhắc tới Bạch Xá hay người áo trắng mang ngân đao, trên đời này người mặc áo trắng mang ngân đao có rất nhiều!”
Tất cả mọi người đều gật đầu, đi theo Thạch Mai ra ngoài.