Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 38 : Một kích đánh tới, vu oan hãm hại

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Thạch Mai vừa mang người tới tiền đường liền thấy thủ lĩnh bộ khoái nha môn Vương Hoa đứng chờ từ bao giờ, thấy Thạch Mai đi ra, hắn đi tới

hành lễ, “Vương Hoa chào công chúa.”



“Vương bộ khoái không cần đa lễ.” Thạch Mai bảo hắn đứng lên, hỏi, “Ta nghe nói, hôm qua Đô úy đại nhân bị sát hại?”



“Không sai.” Vẻ mặt Vương Hoa nghiêm trọng, Thạch Mai cũng công nhận

việc này không dễ làm, Trà Kiệt tốt xấu gì cũng là hoàng thân quốc

thích, chết ở địa bàn của hắn, đương nhiên hắn phải gánh một phần trách

nhiệm. Làm quan ở kinh thành cũng không phải dễ, hơn nữa hắn chỉ là một

bổ khoái nho nhỏ, sơ sảy một chút, liền gánh hết tội rồi.



“Vương bộ khoái tới tra án sao?” Thạch Mai hỏi.



“Đúng… Không biết công chúa có manh mối gì có thể cung cấp không?”

Vương Hoa hỏi, “Ta nghe gia tượng bỏ chạy nói, hung thủ là một nam tử

mặc áo trắng mang ngân đao, võ công cao cường!”



Thạch Mai nhíu mày, hỏi lại, “Không ai thấy rõ ràng diện mạo sao?”



“Không có.” Bộ khoái lắc đầu, “Người nọ không nói hai lời trực tiếp

giết Đô úy, không phải cướp tiền, giống như có tư oán!” Vương Hoa nói

xong, lại hỏi Thạch Mai, “Đúng rồi công chúa, Trà Đô úy vì sao đêm qua

lại đi tới cửa hàng hương?”



Thạch Mai cười bất đắc dĩ “Không

dối gạt ngươi, ta cũng không rõ, đại khái là Đô úy đại nhân khách khí,

cửa hàng hương này của ta từ lúc khai trương đến giờ hắn chưa từng tới,

lần này vừa vặn đi ngang qua nên ghé vào, hắn cũng không nói chuyện gì

quan trọng cả, hàn huyên vài câu, ta tặng hắn một bình lư hương, hắn

liền đi.”



“Ồ?” Vương Hoa nghe cũng hiểu được có chút kỳ quái,

liền hỏi Thạch Mai, “Hôm qua, Trà Kiệt đại nhân không có chỗ nào thất lễ chứ?”



Thạch Mai lắc đầu, “Ta cũng không thấy hắn thất lễ chỗ

nào, ta và Trà Kiệt đại nhân cũng coi như có quen biết, tuy rằng chưa

từng gặp mặt, nhưng nghe người ta kể không ít chuyện về hắn, người này

thích nói giỡn, bởi vậy hắn nói cái gì ta cũng không để trong lòng.”



Vương Hoa nhăn mày, nhìn gia tượng Trà Phủ.



Lúc gia tượng này báo quan, gã nói Trà Kiệt tới chỗ Thạch Mai, nói mấy

câu mạo phạm công chúa, sau đó có người ở Bạch gia đến, Đô úy đại nhân

liền bỏ đi … Trên đường bị người ám sát bỏ mạng, sớm đã nghe đồn Bạch Xá của Bạch gia và công chúa có quan hệ mờ ám, lại là người mặc áo trắng

mang ngân đao võ công cao cường, bởi vậy hoài nghi nói là do Bạch Xá

làm.



Nhưng sau khi nói chuyện với Thạch Mai, trong lòng Vương

Hoa liền dựng thẳng, công chúa này không đơn giản, một câu cũng chưa lộ

ra cái gì, rất kín kẽ.



Nếu gặp phải người thường, hắn còn có

thể nghiêm khắc ép hỏi vài câu, nhưng đây là công chúa, hắn có mười lá

gan cũng không dám đâu, thầm cân nhắc trong lòng… Việc này, tốt nhất mời người có địa vị cao đến giải quyết.



Vừa nghĩ tới đây, hắn chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ngựa vang lên, một giọng nói tinh tế

truyền tới, “Tứ Vương gia, Vương phi đến…”



Diệp Son và Toản Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, thầm kêu không tốt, Tần Hạng Liên lúc này tới làm gì.



Thạch Mai thật ra cũng không giật mình, nàng đã sớm đoán được, tất nhiên lúc này Tần Hạng Liên phải tới tranh thủ rồi.



Quả nhiên, xe ngựa dừng lại, màn xe nâng lên, Tần Hạng Liên đi xuống, mà Trà Phúc phía sau đeo khăn tang, khóc lóc theo vào.



Diệp Son vừa thấy liền phát hỏa, cửa hàng náo nhiệt sắc hồng vừa khai

trương, lụa màu còn chưa phai đâu, Trà Phúc lại dám mặc đồ tang tới đây, thế này thì cửa hàng về sau còn ai dám đến?! Chuyện Trà Kiệt đã chết

đúng là thật, nhưng không chừng gã ta còn đắc tội với nhiều người lắm

đấy, lấy phòng hương ra làm nơi trút giận sao? Người vương phủ này thật

đúng là con cóc, ai cũng là cóc hết!



Thạch Mai tự nhiên biết Diệp Son không vui, đưa tay giữ chặt nàng, ý bảo nàng —— nhẫn nại!



Diệp Son nhìn nghẹn ức, đứng sang bên cạnh không nói chuyện để tránh bực mình, lại gây thêm chuyện phiền phức cho Thạch Mai.



Toản Nguyệt và Thạch Mai trao đổi ánh mắt, phải cẩn thận ứng phó.



Tần Hạng Liên đi đến, Loan Cảnh Nhi phía sau đỡ Trà Phúc đã khóc lên khóc xuống.



Thạch Mai cũng biết, Trà Phúc rơi nước mắt là thật, dù sao cũng là anh

trai ruột. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong lòng Trà Phúc hẳn là

cực kỳ rõ ràng, Trà Kiệt vì sao lại đến phòng hương? Là vì thay nàng ta

ra mặt!



Tần Hạng Liên đi vào trong, quay đầu lại, lúc trước

Thạch Mai thấy hắn vẫn có thể hành lễ với hắn, nhưng mà lần này, Thạch

Mai chỉ nhìn thẳng chứ không hề thi lễ.




“Vương bộ khoái,

phiền ngươi tra án.” Thạch Mai nói với Vương Hoa, “Trà Kiệt là mệnh quan triều đình, lại là hoàng thân quốc thích, nếu có cái gì cần ta hỗ trợ,

cứ phái người tới thông báo là được.”



“Không dám không dám!”

Vương bộ khoái chạy tới hoàn lễ, cùng Thạch Mai cáo từ, vừa muốn rời đi, trước khi đi, còn hỏi Trà Phúc, “À, Vương phi, muốn đi nhận thi thể

không? Còn có vật tuỳ thân nữa?”



Trà Phúc trong mắt có lệ, lau

một phen rồi gật đầu, đứng dậy muốn đi theo, Loan Cảnh Nhi đến đỡ, Trà

Phúc lại theo bản năng tránh đi, trong lòng Trà Phúc dĩ nhiên bị một câu “Gây hãm hại” của Thạch Mai đánh thức… Đúng vậy, mình ép buộc cái gì?! Cho dù Trần Thức Mi đã chết, Vương phi tương lai là ai?! Là Loan Cảnh

Nhi không phải mình!



Mọi người đi theo ra ngoài, Tần Hạng Liên nhẹ nhàng vỗ tay khen ngợi, “Công chúa, lợi hại.”



Thạch Mai vốn rất muốn nói với hắn, kỳ thật người khởi xướng chính là

hắn, nam nhân nếu không phải bởi vì nữ nhân vì hắn tranh giành tình cảm

mà đắc chí, thường xuyên khuyên giải công bằng, cũng không đến mức gây

ra những chuyện thị phi như vậy. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, phí lời với

hắn có tác dụng gì? Hắn lại không có tâm, liền nói với Trung bá hai

tiếng, “Tiễn khách.” Nàng xoay người rời đi.



Tần Hạng Liên cười truy vấn, “Bạch Xá có chỗ nào tốt? Hắn xác thực rất anh tuấn cũng có

nhiều vàng, nhưng mà hắn có ta cũng có, ta còn có địa vị cao sang, vì

sao ngươi chọn hắn mà không chọn ta, điểm ấy ta vẫn không rõ.”



Thạch Mai nhìn hắn một cái, “Vương gia sao lại oan uổng người tốt như vậy?”



Tần Hạng Liên sửng sốt, Thạch Mai cười, “Là Vương gia không cần Thức Mi, ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ.”



“Nhưng này còn có một câu ‘Con thỏ không ăn cỏ gần hang’ mà.” Tần Hạng Liên cười chỉ vào cửa đối diện.



Thạch Mai cười, “Cho nên Bạch Xá không phải con thỏ, ta cũng không

phải.” Nói xong, cũng không quay đầu lại liền bỏ đi, Trung bá mỉm cười

đi tới tiễn khách, một trận thắng rất ngoạn mục, Thạch Mai thông minh

chọn xuống tay từ Trà Phúc, một kích phản lại.







Trong ngự hoa viên hoàng cung, có thị vệ một năm một mười đem chuyện xảy ra ở cửa hàng hương bẩm báo lại cho hoàng thái hậu, hoàng thái hậu nghe

xong, vừa lòng gật đầu, xoay mặt nhìn Trà Tĩnh, “Tĩnh phi, ngươi cảm

thấy thế nào?”



Tĩnh phi thông minh hơn Trà Phúc rất nhiều, nàng không vì chuyện này đi tìm hoàng đế, hoàng đế sợ nhất là hoàng thái

hậu, việc này sẽ dễ dàng làm cho hắn rơi vào thế khó xử, bởi vậy trực

tiếp tìm đến hoàng thái hậu. Nay cũng nghe xong … Việc này là có người

cố ý ám hại anh trai nàng, động cơ sát hại không minh bạch, việc này

không phải chuyện nhỏ.



“Thái Hậu… Có phải có người muốn hại Tĩnh Nhi, cho nên mới gây liên luỵ cho huynh trưởng?”



Hoàng thái hậu đưa tay vỗ lên cánh tay như bạch ngọc của nàng, nói,

“Nếu đã không liên quan đến cửa hàng hương, khóc lóc bên người ta làm

cái gì? Tìm hoàng thượng khóc lóc đi.”



Tĩnh phi sửng sốt.



Hoàng thái hậu vỗ vai nàng, “Chuyện này ngươi xử lý rất đúng, không có

ta thì hoàng thượng sẽ rất khó xử trí, tất nhiên ta sẽ nhớ kỹ, hoàng

thượng cũng nể sự thông minh của ngươi, đương nhiên sẽ giúp ngươi tra

rõ. Mau đi đi, tự chăm sóc mình, ta còn chờ ngươi cho ta ôm long tôn

đấy.”



Tĩnh phi vốn còn lo lắng vì Trà Phúc không phải đối thủ

của Thạc Mai, lo lắng hoàng thái hậu đối nghịch với mình, nhưng nay đã

có cơ hội, nàng đứng dậy hành lễ, xoay người rời đi.



Hoàng thái hậu thấy người đi rồi, nâng chén trà uống một ngụm, vừa lòng nở nụ cười.



Cửa kinh thành, Bạch Xá và Tần Điệp vội vàng trở về.



Vừa qua cửa thành, một gia tượng của Bạch gia phi ngựa tới, vừa thấy bọn họ liền nói, “Trang chủ, người về rồi.”



Bạch Xá nhíu mày, “Làm sao vậy?”



Gia tượng kể hết mọi chi tiết vừa nghe được ở chỗ dì Hoắc cho Bạch Xá nghe.



Tần Điệp nghe xong liền cười ha hả, vỗ vai Bạch Xá, “Í trời đất ơi, nhanh nhanh đi cám ơn người ta đi.”



Bạch Xá nghe xong trầm mặc một hồi, giống như đang nghĩ cái gì, nghĩ xong, lại xoay ngựa phóng đi.



“Ê, ngươi đi đâu vậy?” Tần Điệp ở phía sau hét lên.



Bạch Xá không trả lời, cưỡi ngựa chạy vội đi, giống như nhớ tới cái gì quan trọng hơn.