Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 42 : Ân oán giang hồ, đuổi tận giết tuyệt

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Sau khi Bạch Xá phát ra tín hiệu, hắn đi tới giếng múc nước rồi quay

lại chỗ Quan Lạc Thiên, chuẩn bị rửa miệng vết thương cho gã.



Thạch Mai chạy tới, nói, “Ta làm cho.”



Bạch Xá ngăn nàng, Thạch Mai là kim chi ngọc diệp, như vậy không ổn.



Thạch Mai khoát tay, “Không sao đâu, ta còn từng tắm cho gà đút cho lợn ăn, này tính là gì.”



“Ha ha…” Quan Lạc Thiên nghe xong cười ha hả, “Nha đầu có ý đấy, người phương Bắc đúng không, người phương Nam nũng nịu lắm.”



Thạch Mai trừng mắt nhìn gã một cái, “Ai nói người phía Nam nũng nịu, ta sinh ra ở Giang Nam.”



“Thật không?” Quan Lạc Thiên gật đầu, “Hiểu rồi, cha không đau mẹ không thương, khẳng định là đứa trẻ hư.”



Thạch Mai tức rồi, không thèm nói với gã nữa, cầm khăn lau vết máu cho gã, hỏi, “Mắt ngươi làm sao vậy?”



“Lão tử bị người nọ ám toán, không biết nó dùng phấn gì mà làm thành cái dạng này, rất đau.”



Thạch Mai nhìn kỹ, sau khi lau sạch vết máu trên mặt, có một vết vàng dài.



“Người kia là ai?” Bạch Xá hỏi.



“Ban đầu ta tưởng ngươi.” Quan Lạc Thiên thẳng thắn nói, “Nhưng lúc nó dùng phấn, lão tử mới biết được không phải ngươi.”



Thạch Mai lau mắt cho Quan Lạc Thiên, cân nhắc, trong ghi chép của Trần Thức Mi có một chương về độc dược, trong đó có một loại độc dược gọi là Hoàng Hạt Kê, là một loại thảo dược cổ quái màu vàng, nghiền thành phấn rồi hắt vào mắt sẽ làm cho dây thần kinh ở mắt người bị tắc nghẽn,

trong mắt sung huyết hai mắt mù, da cũng sẽ biến thành màu vàng. Nhưng

Hoàng Hạt Kê này có thiên địch, chính là muối ăn. Chỉ cần dùng muối ăn

rửa mắt, không bao lâu sẽ hồi phục lại thị lực, đau đớn trên mắt cũng sẽ biến mất. Nhưng hai mắt sẽ mơ hồ trong nửa tháng, dần dần mới có thể

nhìn rõ lại.



Nghĩ đến đây, Thạch Mai cảm thấy có lẽ có thể trị khỏi, liền gọi gã, “Ê, Quan Lạc Thiên.”



“Ơ cái con nha đầu này, dám gọi thẳng tên ta?” Quan Lạc Thiên dùng khăn lạnh chườm lên mắt, như vậy không thấy đau đớn nóng rực nữa, còn có tâm tư cùng Thạch Mai đùa giỡn.



Thạch Mai nói, “Ngươi vừa nói nếu Bạch Xá cứu mạng ngươi, ngươi liền nói cho chúng ta biết ai giết Kiều Lão Khoan, thật không?”



Quan Lạc Thiên gật đầu, “Đúng vậy, rồi sao?”



“Ta chữa khỏi mắt cho ngươi, có tính là cứu mạng ngươi không?”



Thạch Mai lời vừa ra khỏi miệng, Quan Lạc Thiên sửng sốt, hỏi, “Nha

đầu, ngươi có thể trị khỏi mắt cho ta? Thế thì lão tử gọi ngươi là mẹ

cũng được!”



“Phi.” Thạch Mai nhổ gã một cái, “Ai muốn có con lớn như ngươi.”



Quan Lạc Thiên cười gượng.



“Đang nghiêm túc hỏi ngươi, có được không?” Thạch Mai hỏi gã.



“Được!” Quan Lạc Thiên nhanh chóng gật đầu, “Chỉ cần ngươi có thể trị mắt cho ta, ta sẽ nói cho ngươi.”



“Nói lời phải giữ lời!”



“Ta đã nói rồi, Quan mỗ tuy rằng nhân phẩm không tốt lắm, nhưng nhất

ngôn cửu đỉnh, anh em trên đường đều biết, không tin ngươi hỏi Bạch

trang chủ… ”



Thạch Mai liếc Bạch Xá, như đang hỏi —— muốn cứu gã không?



Bạch Xá gật đầu, có cứu hay không, vốn không sao cả, chính yếu là biết hung thủ giết Kiều Lão Khoan.


Bạch Xá gật đầu, “Lần này nhờ ngươi nhanh trí.”



“Là do đám nha dịch này kém cỏi thôi.” Thạch Mai nói, “Cái tên giả

trang ngươi kia đúng là tiểu nhân, tìm vài nha sai nhát gan tới, cho dù

không giả quỷ hù dọa bọn chúng, bọn chúng cũng không phải đối thủ của

ngươi.”



“Cái y muốn chính là đám nha dịch này nhìn thấy ta mà

thôi.” Bạch Xá thản nhiên nói, “Chỉ cần chúng nha dịch nhìn thấy ta bao

che cho Quan Lạc Thiên… Như vậy ngày mai khẳng định dư luận sẽ xôn xao,

nói ta bảo vệ khâm phạm triều đỉnh.”



“Vậy cuối cùng kẻ áo trắng kia là ai?” Thạch Mai không rõ, “Vì sao lại giống như có thâm cừu đại hận với ngươi thế?”



Bạch Xá lắc đầu không tiếp, thay đổi đề tài “Đúng rồi… Ngươi vừa rồi định nói cái gì.”



“Á…” Thạch Mai đỏ mặt, cái gọi là một tiếng trống làm tinh thần hăng

hái, hai mà suy ba mà kiệt. Sau tình cảnh vừa rồi, liền không vực dậy

nổi tinh thần.



“Quên rồi, lần sau nhớ lại sẽ nói với ngươi.” Thạch Mai để vỉ hấp trên đầu gối, nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.



Bạch Xá nhìn nàng, “Thật sự?”



“Ừ…” Thạch Mai bị Bạch Xá hỏi, lòng dạ nôn nao, bắt đầu phân cao thấp,

cảm thấy nếu Bạch Xá còn hỏi nữa, phỏng chừng mình sẽ nói.



Nhưng Bạch Xá không thừa thắng tiến lên, thấy Thạch Mai không muốn nói,

cũng không so đo, cởi áo khoác đắp cho nàng, dựa vào giường, canh cho

nàng nghỉ ngơi.







Sáng hôm sau.



“A!”



Bạch Xá đang rửa mặt cạnh giếng nước chợt nghe tiếng Thạch Mai hét

toáng lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa lớn mở ra, Thạch Mai cầm vỉ

hấp vừa chạy vừa hét, chẳng có chỗ nào giống tiểu thư khuê các đoan

trang.



Bạch Xá ngăn nàng còn muốn lao ra ngoài, hỏi, “Làm sao vậy?”



“Con chuột! Ta vừa mở mắt liền nhìn thấy có một con chuột đang bò đối diện.” Thạch Mai hoảng loạn.



Bạch Xá gật đầu, “Ồ.”



“Ồ?!” Thạch Mai trừng mắt, “Ngươi cứ như thế bỏ ta lại bên trong? Vạn nhất ta bị con chuột cắn thì làm sao bây giờ?!”



Bạch Xá lại biến về một bộ ngốc dạng, Thạch Mai càng thêm hoảng loạn.



Bạch Xá đưa gầu nước cho nàng, “Nơi này là núi, có chuột cũng bình thường.”



Thạch Mai buồn bực cầm gầu nước chuẩn bị rửa mặt, chợt nghe Bạch Xá

nói, “Lát nữa chúng ta lên núi bái phỏng sư phụ rồi về thành, vào thành

ăn điểm tâm, đói bụng chưa?”



Thạch Mai cảm thấy còn no, liền lắc đầu, rửa mặt, vừa sửa sang lại một chút đã bị Bạch Xá nắm tay kéo đi rồi.