Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 43 : Dục là địch giả, tất trước hữu chi
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
Sáng sớm, sơn cốc không còn có vẻ quỷ dị của ban đêm mà cảnh sắc đã trở nên tươi mới thấm đẫm mùi hoa.
“Ban ngày mới hợp lòng người làm sao.” Thạch Mai tán thưởng bốn phía.
“Buổi tối nhiều người, cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ.” Bạch Xá cười, lại nhìn thoáng qua cái vỉ hấp trong tay Thạch Mai, giống như rất để ý.
Thạch Mai không nói lời nào, để cho Bạch Xá nắm tay, đi lên trên núi.
Đường cũng không xa, rất nhanh liền thấy trên sườn núi có hai phần mộ và một tấm bia mộ.
Thạch Mai nghiêng đầu cẩn thận nhìn, chợt nghe Bạch Xá nói, “Sư phụ ở bên giữa, bên cạnh là sư nương.”
“À…” Thạch Mai thực muốn hỏi cái còn lại là của ai, nhưng vừa nghĩ xong, hỏi để làm gì, dù sao cũng chỉ đến cho sư phụ Bạch Xá xem thôi.
“Ai nha.” Thạch Mai vỗ tay một cái, có chút tiếc nuối nói, “Ngươi không nói sớm một câu để ta mang tiền giấy đến, đến gặp lão nhân gia lại không mang lễ vật rồi.”
Lúc này, hai người đã đến trước mộ phần, Bạch Xá nghe xong liền mỉm cười, “Mỗi năm đều đốt rất nhiều, sợ là tiêu không hết.”
Thạch Mai đến trước mộ phần đã muốn quỳ xuống bái lạy, Bạch Xá giữ chặt nàng, hỏi, “Làm gì thế?”
Thạch Mai có chút khó hiểu, “Bái lạy mà.”
“Sư phụ ta nói, không phải ai cũng có thể bái, chỉ có con dâu Bạch gia mới có thể.”
“Thế sao…” Thạch Mai đỏ mặt.
Bạch Xá cười chỉ vào phần mộ, “Bái nữa không?”
Thạch Mai không nói tiếng nào, trong lòng nghĩ còn lâu ta mới để ngươi lừa.
Bạch Xá cười mà không nói, đứng tại chỗ nhìn ra xa, nói với Thạch Mai, “Đi thôi.”
“Đơn giản vậy sao?” Thạch Mai giật mình.
Bạch Xá cười, “Ngươi lại không chịu bái, nếu ngươi bái, như vậy chúng ta ở lại lâu một chút, cùng lão nhân thảo luận sính lễ.”
Mặt Thạch Mai đỏ tới tận tai, đẩy Bạch Xá một cái.
Bạch Xá bị nàng đẩy một phen thật đúng là lắp bắp kinh hãi, nha đầu này đúng là có chút hung dữ đấy.
“Đi.” Thạch Mai thôi xong rồi, thấy bộ dạng Bạch Xá giật mình, quay đi hít không khí trong lành, rồi dắt ngựa trắng đi xuống núi.
Bạch Xá sờ chỗ ngực vừa mới bị Thạch Mai đẩy, mỉm cười… Đi theo nàng xuống núi.
Ra đến đường lớn, Bạch Xá chợt nghe Thạch Mai nói đói muốn chết, vì thế tốc độ trở nên nhanh như gió, đến trà quán tốt nhất trong thành, lên lầu gọi bánh gạch cua và mì vằn thắn Thạch Mai thích ăn nhất.
Hai người ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này trong tửu lâu người không ít, mọi người trời Nam đất Bắc, cũng không biết ai nói một câu —— Phó Tứ công tử nên vì mọi người tróc nã Quan Lạc Thiên, vì dân trừ hại.
Thạch Mai khẽ nhíu mày, liếc Bạch Xá.
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Son và Toản Nguyệt cả kinh trợn mắt, “Bạch Xá nói ngươi là người trong lòng hắn, còn mang ngươi đi bái tế sư phụ?”
Thạch Mai có chút buồn cười, “Sao các ngươi không quan tâm đến tượng Phật tí nào thế…”
“Tượng Phật tính là cái gì nha.” Diệp Son vung tay, một mùi hương tản ra, Thạch Mai ngửi, là huân hương hoa quế, rất dễ ngửi.
“Mai Tử!” Diệp Son hỏi, “Ngươi đồng ý chưa?”
Thạch Mai đỏ mặt sờ đầu, “Ta… Cái gì cũng chưa nói.”
“Làm sao không đồng ý chứ?” Diệp Son đứng lên, “Ăn trước nói sau! Bạch Xá vừa thấy liền sắc hương vị câu toàn!”
Thạch Mai mặt càng đỏ hơn, nóng nảy đập Diệp Son, “Nói bậy bạ gì đó, muốn chết!”
Toản Nguyệt không cùng phe với Diệp Son, đè Diệp Son lại, “Giời ơi, ngươi đừng đùa nàng nữa.” Nói xong liền hỏi Thạch Mai, “Ngươi cảm thấy thế nào? Vừa lòng không?”
Thạch Mai đáp không được, nhưng trong mắt lại chảy ra ý cười làm cho Toản Nguyệt và Diệp Son hiểu được—— có cửa đấy!
“Ôi…” Toản Nguyệt gật đầu, “Cũng tốt, Bạch Xá xem như là con rùa tốt.”
Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử ngẩn người trên giường, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với nam nhân, thật không biết loại chuyện này nên giải quyết thế nào.
Giữa lúc phiền muộn, chợt thấy Hương Nhi hét toáng lên, hùng hổ phá cửa chạy vào, “Mai Tử tỷ!”
Ba nha đầu bị nàng làm hoảng sợ.
“Í trời.” Diệp Son vỗ ngực, “Hương Nhi, làm sao thế? Cứ như đi đánh nhau với người ta ấy.”
“Trà Phúc lại tới nữa!” Hương Nhi dậm chân nói.
Thạch Mai sửng sốt.
“Để ta đuổi nàng đi!” Diệp Son cứ nghĩ đến việc Trà Phúc mặc đồ tang đến cửa hàng hương liền tức giận, “Cho nàng ba phần mặt mũi rồi giờ còn định lên mặt?!”
“Đợi chút.” Thạch Mai làm sao có thể để Diệp Son đánh Trà Phúc, ngăn cản hỏi Hương Nhi, “Nàng ta tới làm gì?”
“Trà Phúc nói tìm ngươi.” Hương Nhi nói, “Nói là có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thạch Mai nghĩ một chút, gật đầu, “Ngươi mời trà bảo nàng ta đợi một lát, ta đổi xiêm y rồi sẽ ra.”
“Ngươi còn muốn để ý đến nàng ta sao?” Hương Nhi vốn còn đang trông cậy Thạch Mai để cho nàng cầm côn đánh người đấy.
“Không sao đâu.” Thạch Mai cười nói, “Chờ nàng ta khóc lóc om sòm lại đuổi đánh đi cũng được.” Nói xong đã đuổi tất cả mọi người ra ngoài, đóng cửa thay quần áo.
Thạch Mai đóng cửa lại, tìm chỗ giấu vỉ hấp, cuối cùng tìm thấy một hòm gỗ ở góc sáng trong phòng, mở ra giấu vỉ hấp vào dưới đáy, dùng quần áo che khuất.
Sắp xếp xong, vốn định tắm rửa một cái, nhưng khẳng định không kịp, liền lấy một cái váy dài vàng nhạt từ trong tủ ra, vội vàng chạy đi gặp Trà Phúc … Nhìn xem nàng ta lại định gây ra chuyện gì.