Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 44 : Rơi vào cảnh đẹp, từng bước xa
Ngày đăng: 00:47 19/04/20
May là lần này Trà Phúc mặc quần áo màu đen, hiển nhiên muốn giữ đạo hiếu với anh trai, nàng ta ngồi một góc, cực kỳ tiều tụy.
Thạch Mai vốn không đồng tình với nàng ta, nhưng lại cảm thấy nàng ta
sống cũng không dễ dàng. Vốn nghĩ nên kiêu ngạo chút, giáo huấn Trà Phúc mấy bận, nhưng hôm nay vừa nhìn… Cảm thấy hay thôi quên đi.
“Trà Phúc?” Thạch Mai vào, thấy nàng ta ngẩn người liền gọi một tiếng, ngồi song song trên ghế cạnh nàng, “Tìm ta có việc gì?”
Trà Phúc ngẩng đầu nhìn Thạch Mai, thấy nàng khách khí cũng có chút ngoài ý muốn.
“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Do dự chốc lát, Trà Phúc mở miệng nói.
“Ừ.” Thạch Mai bưng trà Hương Nhi mang đến lên uống một ngụm, nhìn Trà Phúc chờ nàng ta nói tiếp.
“Hôm qua ta dọn lại phòng ở của đại ca, phát hiện mấy thứ này.” Trà
Phúc nói xong liền lấy ra vài túi thơm giao cho Thạch Mai, “Trên thi thể đại ca cũng tìm được một cái, trong nhà còn mấy cái mới nữa, có phải
mua ở chỗ ngươi không?”
Thạch Mai cầm túi thơm, vừa thấy liền
chau mày… Lúc chết phát hiện túi thơm trên người, giống hệt Kiều Lão
Khoan… Khác biệt duy nhất chính là hình dạng túi.
Thạch Mai lắc đầu, “Chỗ ta không có kiểu túi thơm thế này.”
“Vậy xem giúp ta xem bên trong túi hương là thuốc gì, có công dụng thế
nào được không? Một nam nhân đeo túi hương, rất quái đản, nhưng huynh ấy vẫn mang bên người.” Trà Phúc ấp úng nói, dù sao cũng là nhờ vả Thạch
Mai.
Thạch Mai mở túi thơm ra, nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy vài viên thuốc luyện chế, tản mát hương khí.
Này khác gì làm khó Thạch Mai, cho tới bây giờ nàng chỉ biết phân loại hương liệu, túi thơm này đã chế thành, muốn nhận biết thế nào đây?
Kiên trì, đành đổ mấy viên ra ngửi, Thạch Mai khẽ nhíu mày —— thoạt
nhìn giống như viên hương bình thường, nhưng như Trà Phúc nói, một nam
nhân dùng thứ này quả là rất quái đản.
“Cho ta mấy ngày đi”
Thạch Mai nói với Trà Phúc, “Thứ này đã luyện thành viên hương, ta phải
đập nó ra, mới có thể nhìn thấy hương liệu bên trong, từ đó xác định
công dụng.”
Trà Phúc thấy Thạch Mai nhiệt tình hỗ trợ, đáp ứng rất nhanh, nói cảm tạ rồi đứng lên vội vàng rời đi.
Thạch Mai thu túi thơm lại, chạy ra sau phòng hương. Nàng tìm một cái
bát nhỏ, đổ đầy nước vào trong, thả một viên hương vào, chờ nó tan ra.
Thạch Mai ngồi trên ghế, hai tay nâng cằm, khuỷu tay chống lên bàn,
ngẩn người nhìn bát nước. Trong đầu trống rỗng… Dần dần, nước màu trắng
trong bát biến thành màu đỏ.
“Ôi chao?”
Thạch Mai đứng lên, nàng tìm một cây châm bạc cắm vào nước, không lâu sau, cây châm bạc liền biến thành màu đen.
“Có độc à…” Phía sau có người hỏi nàng.
“Đúng vậy.” Thạch Mai gật đầu.
“Là đốt lên có khí độc hay để bình thường cũng có độc rồi?”
“Dùng để hạ độc bình thường là được…” Thạch Mai vuốt cằm cân nhắc,
“Phỏng chừng là đốt lên…” Nói tới đây, nàng cảm thấy không thích hợp, ai đang nói chuyện với mình thế?!
Nàng vừa quay đầu liền thấy khuôn mặt to bự chảng của Bạch Xá.
“A!” Thạch Mai cả kinh hét lên, sau đó lùi ra sau, Bạch Xá đưa tay giữ lấy nàng, “Cẩn thận.”
Thạch Mai đứng vững lại, nhìn hắn một lát, đưa tay nhéo mũi hắn, “Ngươi đi vào sao không gõ cửa?”
Bạch Xá cầm tay nàng xuống, muốn nắm một chút, nhưng Thạch Mai rút về rồi, hắn mỉm cười, “Ngươi không đóng cửa.”
Thạch Mai nheo mắt.
“Ta vào từ cửa chính.” Bạch Xá nhún vai, “Lại không có ai ra cản.”
Thạch Mai bất đắc dĩ, sao đám Hương Nhi lại không nói cho mình một
tiếng là Bạch Xá đến, xấu hổ quá, may là vừa rồi mình không hồ ngôn loạn ngữ.
“Ngươi tới làm gì?” Thạch Mai hỏi.
“Đi, chúng ta đi bắt Quan Lạc Thiên!” Vài hiệp khách giang hồ cưỡi ngựa chạy về hướng Đông Sơn.
Phó Tứ nhếch miệng cười, nói với Bạch Xá, “Bạch huynh, cùng đi bắt Quan Lạc Thiên không?”
Bạch Xá thản nhiên nói, “Các ngươi cứ đi đi, ta không có hứng thú.”
“Bạch huynh không hiếu kỳ là ai giả mạo huynh sao?” Phó Tứ hỏi lại.
Bạch Xá không nói lời nào, kéo Thạch Mai hỏi, “Có đói bụng không, đi ăn cơm nhé?”
Thạch Mai đỏ mặt, mọi người còn ở đây đó, Bạch Xá nói như thế có phải mờ ám quá rồi không?
“Khụ khụ.” Lưu Hải cũng nhìn ra, trong lòng nghĩ, í chởi đất ơi, hoá ra Bạch Xá đúng là tiểu tình nhân của công chúa, không thể đắc tội, nhanh
chóng mang người rời đi.
Phó Tứ chỉ cười nhạt, cuối cùng quất ngựa phóng đi.
Thạch Mai trừng mắt nhìn Bạch Xá, rút tay về.
“Ngươi không cần giả vờ.” Bạch Xá nói, “Tần Điệp nói với ta rồi, ngươi đánh ta chứng tỏ ta thành công.”
Thạch Mai mặt đỏ bừng, “Sao cái gì ngươi cũng nghe Tần Điệp thế?”
Bạch Xá lắc đầu, “Trên cơ bản là hắn luôn nghe theo ta, nhưng về mặt này hắn nhiều kinh nghiệm hơn.”
Thạch Mai xoay người chạy về phòng, Bạch Xá giữ chặt nàng, “Tới chỗ ta đi.”
“Làm gì?” Thạch Mai để Bạch Xá kéo vào Bạch gia.
“Có thứ muốn đưa cho ngươi.” Bạch Xá kéo Thạch Mai vào nhà, xuyên qua
hành lang gấp khúc rất dài, vào trong viện, vẫn là một vườn hoa hồng,
còn có chiếc hộp trống trơn lạnh lẽo.
“Lần này ít nhiều cũng
nhờ có ngươi.” Bạch Xá cảm tạ Thạch Mai, “Bằng không Quỷ Đao Môn của ta
có khả năng gặp phải phiền phức lớn.”
“Là mẫu hậu ta có dự kiến trước.” Thạch Mai nhìn thoáng qua bàn tay giao nhau của hai người, lại
nghĩ tới cái vỉ hấp kia… Nếu thật sự là vật đính ước, vậy Bạch Xá đúng
là chân mệnh thiên tử của mình rồi.
Đang miên man suy nghĩ, Bạch Xá đã kéo nàng vào trong đình, “Ta có chuẩn bị vài thứ cho ngươi.”
Thạch Mai vừa nhìn liền không biết nên khóc hay nên cười, chỉ thấy trên bàn bày vỉ hấp đủ loại kiểu dáng.
“Ngươi…”
“Ngươi có vẻ đặc biệt thích vỉ hấp.” Bạch Xá nói, “Ta tìm mấy cái cho
ngươi, tuy rằng không rõ chúng đẹp chỗ nào, nhưng chỉ cần ngươi thích,
bằng không ta liền dùng vỉ hấp xây phòng cho ngươi?”
Thạch Mai khó thở, đạp Bạch Xá một cước.
Bạch Xá cúi đầu nhìn dấu giày đen xì trên giày mình, nhíu mày nhìn Thạch Mai, “Ý của ngươi là ta lại thành công.”
Thạch Mai bị hắn chọc cười, “Ngươi đừng có đi theo Tần Điệp học linh tinh! Ta thích người ngốc một chút.”
Bạch Xá gật đầu, “Ừ, cho nên ta mới nói là thành công.”
Thạch Mai tốn hơi thừa lời.
Bạch Xá kéo nàng vào lòng, cúi đầu.
Thạch Mai nhìn hắn…
Hoa rơi, nước chảy, lương đình, nhìn nhau, còn có gió thoảng mang theo
hương hoa, tất cả đều rất tốt. Thạch Mai hít sâu một hơi, vừa định nhắm
mắt, lại nghe thấy tiếng quan gia từ ngoài sân vọng vào, “Trang chủ, Phó Dĩnh đến.”
Thạch Mai liền cảm thấy như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, tức chết!
Mở mắt ra nhìn, Bạch Xá cũng có chút xấu hổ và bất mãn, “Ta phái nàng đi…”
Bạch Xá chưa nói xong, Thạch Mai đã đẩy hắn ra, xoay người chạy đi.
Bạch Xá xoa xoa chỗ ngực bị Thạch Mai đẩy… Đây cũng coi như một loại thành công khác hả?