Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 45 : Chân tay luống cuống, phương tấc đại loạn

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Thạch Mai bực mình đi ra ngoài, đúng lúc nghênh diện Phó Dĩnh đi vào.



Hình như Phó Dĩnh đã sớm biết Thạch Mai ở trong này, cũng không xấu hổ, chỉ hơi mỉm cười, “Trần cô nương cũng ở đây sao?”



Thạch Mai cười, “Ta đi bây giờ.”



“Này, đợi chút.” Phó Dĩnh giữ chặt nàng, Thạch Mai nhìn bộ dạng lôi kéo thân thiết của Phó Dĩnh, cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng nghĩ

ta với ngươi thân quen đến thế sao? Hai ngày trước không phải còn rất

chướng mắt ta à?



“Đại ca của ta bãi yến, bảo ta đến mời Bạch

đại ca, ngươi có đi không?” Phó Dĩnh cười xinh đẹp, cười đến mức Thạch

Mai cũng cảm thấy mình không quen nàng ta như thế này, lại nghĩ Phó Dĩnh này không phải lão luyện thành thục sao? Thế nào lại biến thành ngây

thơ đáng yêu thế này? Tính tình thất thưởng này hệt như hương phấn điều

phối bất thành vậy.



“Ngươi cũng cùng đi nhé?” Phó Dĩnh cười

nhẹ, “Anh ta nói tốt nhất cũng mời ngươi đến, trên giang hồ có không ít

danh môn chính phái muốn kết giao với hương phấn nương nương.”



“Ha ha.” Thạch Mai cười gượng hai tiếng, trong lòng thầm nói, ta cũng

không phải người giang hồ, không muốn tranh đống nước bẩn kia đâu. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, Bạch Xá cũng đi… Phó Dĩnh và Phó Tứ hai anh em nhà

này lại mưu mô xảo trá, nhất là Phó Tứ kia kìa, mục đích mở yến tiệc là

gì, hay là một đám người liên hợp lại tính kế Bạch Xá?



Thạch

Mai đang do dự có nên đi hay không, Bạch Xá đã đi ra, thấy Thạch Mai còn chưa đi, bước đến bên người nàng, nói, “Ở lại ăn cơm đi. Mấy thứ kia

lát nữa ta sai người mang tới, để trong phòng ngươi được không?”



Thạch Mai ngẩn người nhìn, một lúc sau mới nhớ ra hai cái vỉ hấp, trong lúc nhất thời cũng dở khóc dở cười.



Bạch Xá cười với nàng, lòng Thạch Mai lộp bộp rơi xuống, sao Bạch Xá lại cười ẩn ý đưa tình thế kia?



Trong mắt Phó Dĩnh cũng chẳng thoải mái như Thạch Mai, nàng ta quay

sang, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, điều chỉnh tốt rồi mới quay đầu, nói với Bạch Xá, “Bạch đại ca, lát nữa anh trai ta muốn mở tiệc

chiêu đãi các vị anh hùng trong thiên hạ, bảo ta đưa thiếp mời cho

ngươi.”



Bạch Xá khẽ nhíu mày, nhận tấm thiếp mời, thấy bên trên chẳng viết danh mục gì, liền hỏi, “Tiệc gì vậy?”



Thạch Mai thầm nghĩ, Hồng Môn Yến chứ sao.



Phó Dĩnh cười, “Yến tiệc này là do Phó gia với Đoan gia cùng tổ chức,

Đoan Nghiễn cũng đi. Hình như là muốn mời quần hùng giang hồ hỗ trợ, cụ

thể hỗ trợ cái gì phải đi mới biết được, đại ca không nói rõ với ta.”



Bạch Xá chau mày, trả thiếp mời lại cho Phó Dĩnh, nói, “Ta không đi.”
mình chạm vào mới thấy lạnh như thế.



Hai cánh môi chạm vào một

chỗ, Thạch Mai không hiểu, vừa rồi còn có chút không yên, nay lại hoảng, tim đập thình thịch. Loại cảm giác không thể nói rõ này… Chân tê… Da

đầu cũng tê.



Nụ hôn dài vừa chấm dứt, Thạch Mai khó thở nhìn Bạch Xá.



Bạch Xá thấy môi nàng hồng hồng, hai má còn hơi đỏ ửng, ngày thường vốn đã cực kỳ xinh đẹp, nay lại có chút mê hoặc không nói nên lời, trong

lòng dâng lên chút thương tiếc, cười với nàng.



Thạch Mai thấy

hắn cười, ý cười thẩm thấu đến đáy mắt, trong lòng càng hoảng hốt, lại

có chút không cam lòng, cứ như vậy bị người ta hôn rồi, cho tới bây giờ

mình còn chưa từng hôn ai, hời cho hắn quá rồi … Nhưng lại không thể hôn trả lấy hời được.



Đang lúc miên man suy nghĩ, tay Bạch Xá cũng không biết là cố ý hay vô tình đặt lên eo nàng, Thạch Mai cả kinh nhanh chóng đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy về một bên.



Bạch Xá bị nàng chọc cười, thấy nàng cứ như con mèo bị hoảng, nhanh chóng nói, “Sợ cái gì, cẩn thận dưới chân…”



Đáng tiếc Bạch Xá nói quá chậm, Thạch Mai lui ra phía sau vài bước, không cẩn thận đạp trúng đuôi Tiểu Phúc Tử.



“Ngoaow ngoaow!” Tiểu Phúc Tử dựng lông, kêu thảm thiết nhảy lên trên bàn, cuộn tròn người cẩn thận liếm đuôi —— đau ná!



Thạch Mai bị nó làm cho giật mình, lảo đảo chạm vào bàn, bàn bị lệch đổ ụp xuống, bộ ấm chén trên bàn văng tứ tung, hai cái ghế còn đổ rập ra

đất.



Thạch Mai sắp ngã ngồi xuống đất… May là Bạch Xá nhanh tay lẹ mắt đá chiếc ghế bồ đoàn nàng vừa ngồi đến.



Thạch Mai run rẩy ngồi trên ghế bồ đoàn, không bị thương nhưng cả người đều choáng váng.



Lại nhìn chung quanh, bàn đổ ghế ngã, tình cảnh hỗn loạn.



Tiểu Phúc Tử đang cuộn người trên bàn liếm đuôi cũng bị rớt xuống, nó

nhảy vào lòng Thạch Mai, cuộn tròn người tiếp tục liếm đuôi.



Bạch Xá nhìn Thạch Mai ngồi trên ghế bồ đoàn, trong lòng là con mèo béo, có chút chật vật xoa mông, lỗ tai hồng hồng, trong đầu đột nhiên nghĩ

ra năm chữ —— phản ứng thật thú vị.



Thật lâu sau, mấy người

trong viện tò mò xán lại xem náo nhiệt chợt nghe thấy tiếng Bạch Xá cười ha hả ha hả, cùng với đó là tiếng hét thẹn quá hoá giận của Thạch Mai,

lập tức hướng về phòng đóng cửa tắt đèn, ai nấy đều sửng sốt.



Ấm ức chui vào trong chăn, Thạch Mai nhìn Tiểu Phúc Tử đang núp trong

lòng, vỗ vào mông nó mấy cái, “Đều tại mày, ngã chết mày!”