Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 47 : Giống như từng quen biết, ở nơi sâu nhất trong rừng

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Thạch Mai và Bạch Xá trốn trong bụi cây, trên đường mòn vang lên nhiều

tiếng bước chân, giống như có không ít người qua lại, một người trong đó lạnh giọng hỏi, “Hoàn toàn không có manh mối, ngươi đang nói dối ta

đúng không?”



Thạch Mai vừa nghe thấy âm thanh này liền chau mày —— oan gia ngõ hẹp, không phải là Tần Hạng Liên sao?!



Bạch Xá trao đổi ánh mắt với Thạch Mai —— Tần Hạng Liên quả nhiên để ý tới bảo vật nơi này từ rất lâu rồi.



“Ngày đó ta theo Kiều Lão Khoan tới đây, ngọc Phật xác thực ở chỗ này, chỉ cần phái nhân mã đi tìm là sẽ ra.”



Tiếng người trả lời này, Bạch Xá và Thạch Mai đều chưa bao giờ nghe

quá, hơn nữa giọng nói người này rất khàn, giống như bị thương cổ họng,

nếu nghe vào buổi tối thực sự rất đáng sợ.



Khi nói chuyện, đã có thể xuyên thấu qua lùm cây, nhìn thấy mấy người ở phía xa xa.



Chỉ liếc mắt một cái, Thạch Mai và Bạch Xá đều sửng sốt… Tần Hạng Liên

đang đi cùng một người mặc áo trắng. Mà người mặc áo trắng này đúng là

người hôm trước giả trang Bạch Xá đuổi theo Quan Lạc Thiên… Về phần

người giết chết Trà Kiệt có phải cũng là y hay không thì không thể chắc

chắn.



Thạch Mai nhíu mày, liếc Bạch Xá —— không thể nào! Sao Tần Hạng Liên có thể đi cùng y?



Bạch Xá lắc đầu, đại khái cũng cảm thấy kỳ quái, Tần Hạng Liên bây giờ

đi cạnh y không có nghĩa Tần Hạng Liên là người thuê y, nói không chừng

là do người áo trắng kia đột nhập vào.



“Vậy đi tìm đi!” Tần Hạng Liên phân phó thuộc hạ, “Lưu ý phụ cận có dấu vết sơn đạo hay không!”



“Rõ!” Thuộc hạ của Tần Hạng Liên phân ra tìm kiếm bốn phía.



Thạch Mai nghĩ một lát rồi nháy mắt với Bạch Xá.



Bạch Xá nhìn nàng.



Thạch Mai chỉ vào người mặc áo trắng, chỉ vào người này, lại chỉ nơi

khác, khoát tay, lòng bàn tay xoè ra bốn ngón! Thạch Mai muốn nói, nếu

người áo trắng ở chỗ này, mà Phó Tứ bây giờ còn đang mở đại hội anh hùng gì đó, chứng tỏ kẻ mặc áo trắng gây rối không phải Phó Tứ!



Bạch Xá thấy nàng cứ khoa tay múa chân, mặc dù đã sớm hiểu nhưng vẫn giả vờ không rõ.



Thạch Mai gấp, miệng động khẩu hình, nói Phó Tứ, bốn ngón tay lại mở ra giơ lên.



Bạch Xá nhếch miệng, tay nâng cằm nàng hôn một cái…



Thạch Mai khó thở, đẩy hắn ra, tay áo phất qua bụi cỏ phát ra tiếng động sột soạt.



“Ai?” Người áo trắng đột nhiên cảnh giác.



Thạch Mai nhanh chóng bất động, buồn bực nhìn Bạch Xá —— đều tại ngươi!



Bạch Xá xoa cằm nàng, nếu có Tiểu Phúc Tử ở đây thì tốt…



Thạch Mai hít sâu một hơi, để tránh mình nhất thời kích động lại gây ra âm thanh gì.



Nhưng tính cảnh giác của người áo trắng kia quá cao, mà bắt đầu tìm kiếm xung quanh.



Tần Hạng Liên hình như mất kiên nhẫn, lắc đầu, “Nơi này thâm sơn rừng

già, có chim thú là bình thường, sao ngươi còn nghi thần nghi quỷ?”



“Vương gia, có một câu gọi là ‘cẩn thận sử vạn năm thuyền’.” Người áo

trắng đột nhiên lấy đá vụn bên hông ra, bắn vào cây cỏ tứ phía…



Xem ra nội lực y rất thâm hậu, một mảnh đá này bắn lại, nếu trúng phải không chết cũng trọng thương!


Bạch Xá tò mò nhìn Thạch Mai, “Sao ngươi thích cái vỉ hấp đó thế?”



“Không phải thích vỉ hấp.” Thạch Mai nói.”Cái vỉ hấp kia không giống mấy cái khác.”



“Trông nó đẹp hơn mấy cái khác à?”



Thạch Mai do dự, “… Ta nói cho ngươi cũng được, nhưng ngươi không cần phải tin.”



“Nói nghe một chút xem.” Bạch Xá tiếp tục cời đống lửa, Thạch Mai cố lấy dũng khí, vừa muốn mở miệng…



“Trang chủ…”



Vài đệ tử Quỷ Đao Môn nhảy từ trên đoạn nhai xuống.



Bạch Xá nhìn trời, đứng lên, “Ở đây.”



Nhóm người Quỷ Đao Môn thấy Bạch Xá và Thạch Mai bình yên vô sự cũng nhẹ nhàng thở ra.



“Gã áo trắng bị thương, Tần Hạng Liên phái người xuống tìm công chúa, những người khác tạm thời lui về.” nhóm đệ tử hồi bẩm.



Bạch Xá gật đầu, “Đừng xung đột với bọn chúng, các ngươi cứ dựa theo kế hoạch mà làm, đợi quan binh đi hết chúng ta lại hành động.”



“Rõ.” Mọi người tán đi, bên trong sơn cốc lại khôi phục yên tĩnh.



Bạch Xá quay đầu nhìn Thạch Mai, Thạch Mai lại buồn bã ỉu xìu, hiển

nhiên đã bỏ lỡ mất cơ hội, bây giờ cũng chẳng còn dũng khí để nói.



Bạch Xá cũng không ép nàng, ngồi bên cạnh, lấy đồ ăn từ trong tay nải ra.



Đồ ăn đều được đựng trong hộp gỗ bát giác, chưa bị dính nước, Bạch Xá

giơ hộp gỗ lên trên đống lửa sau đó cầm về mở ra, đưa đồ ăn nóng hầm hập cho Thạch Mai, lại uống một ngụm rượu.



Trong rượu thả ít gừng, vừa uống một ngụm liền thấy ấm người.



Thạch Mai thở phào một cái, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.



Hai người cứ ngồi lẳng lặng như vậy, ai cũng không nói gì, thẳng đến

khi sắc trời dần dần tối, có đệ tử Quỷ Đao Môn đi tới bẩm báo, “Trang

chủ, người đi rồi.”



Bạch Xá gật đầu, bảo bọn họ chuẩn bị, đứng dậy thay đổi quần áo thu lại hành lý.



Thạch Mai đang chuẩn bị dập đống lửa… Lại nghe từng tiếng “cốc cốc cốc…” từ trong rừng truyền đến.



“Ngươi nghe thấy không?” Thạch Mai giữ tay Bạch Xá.



Bạch Xá nhíu mày nhìn về phía rừng.



“Có phải tiếng chim gõ mỏ vào thân cây không?” Thạch Mai tự huyễn hoặc bản thân.



“Ừ…” Bạch Xá nghĩ, “Trừ phi mỏ con chim này có hình cái búa.”



Thạch Mai nhăn mày, “Con chim gì lạ thế?”



Bạch Xá nghiêng tai lắng nghe, nói, “Giống như có người dùng gậy gỗ gõ vào thân cây.”



“Gõ vào thân cây làm gì?” Thạch Mai giật mình, trong đầu nổi lên mấy

hình ảnh đầu trâu mặt ngựa lúc trước từng nghe qua, còn cả sơn yêu quỷ

mẫu gì gì đó nữa.



“Đi xem đi.” Bạch Xá định đi theo tiếng động, Thạch Mai giữ chặt hắn lại, Bạch Xá liền quay qua trấn an “Ta đùa thôi, nói không chừng con chim này lớn lên có cái mỏ như cái búa đấy.”



Bạch Xá thấy nàng nhát gan, lắc đầu, ôm cả người nàng đi về phía trước, “Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?”



Vì thế, hai người nương theo ánh sáng cuối cùng trong ngày, đi theo tiếng vang vào nơi sâu nhất trong khu rừng.