Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 48 : Lão quái trong cây, yêu cầu vô lí

Ngày đăng: 00:48 19/04/20


Thạch Mai tâm không cam tình không nguyện bị Bạch Xá kéo vào rừng, đi đến nơi phát ra âm thanh quái đản kia.



Hai người đi được một đoạn, âm thanh càng lúc càng rõ, “Cốc cốc cốc”,

không sai, chỉ có gỗ chạm gỗ mới phát ra loại tiếng động này.



“Bạch Xá.” Thạch Mai kéo tay Bạch Xá, nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta cứ đi như vậy có thể bị lạc đường không?”



Bạch Xá lắc đầu, “Rừng này không dày, cây không cao, đừng lo, địa thế núi Đại Vũ ta rất quen thuộc.”



Thạch Mai mặc dù hơi yên tâm nhưng vẫn có thấy là lạ, đặc biệt trong cảnh tối lửa tắt đèn, còn có tiếng động kỳ lạ.



Dần dần đi tới nơi phát ra âm thanh, hai người đứng lại nhìn khắp xung

quanh, không thấy người cũng chẳng có chim, âm thanh kia đã ngừng lại.



Thạch Mai thấy lạnh sống lưng, ôm cánh tay Bạch Xá, “Sao không còn tiếng gì nữa?”



Bạch Xá thấp giọng nói, “Có thể nó nhìn thấy chúng ta.”



Thạch Mai giật mình, mặc dù biết Bạch Xá hù mình nhưng vẫn sợ đến nổi da gà.



Bạch Xá gõ nhẹ vào một gốc cây đại thụ… Nghiêng tai nghe một chút, lại

gõ mấy tiếng, hình như phát hiện ra vấn đề gì, đang nghi hoặc, chợt

nghe…



“Ôi chao?!”



Thạch Mai hét lên một tiếng long trời lở đất ngay bên tai Bạch Xá, chim chóc đậu trên cây đều bị kinh động mà rầm rập bay đi.



Bạch Xá chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, mở to mắt nhìn Thạch Mai, hai

người cách nhau rất gần, sắc mặt Thạch Mai trắng bệch, giống như bị cái

gì làm cho khủng hoảng.



“Làm sao thế?” Bạch Xá thấy nàng không đi được, đỡ lấy nàng hỏi.



“Có người nắm chân ta… chân ta!” Giọng nói Thạch Mai phát ra từ cổ

họng, Bạch Xá nhíu mày cúi đầu nhìn, chỉ thấy chân phải của Thạch Mai

vướng vào một rễ cây… Chỗ rễ cây còn có một cái động nhỏ tối mù, từ bên

trong có một thứ giống như cánh tay vươn ra, cầm lấy cổ chân nàng.



“Là cái gì thế?!” Thạch Mai không dám cử động, “Nong nóng?”



Bạch Xá vừa nghe thấy nóng liền biết kia là tay người sống, bên trong

chắc chắn có người, hắn ngồi xổm xuống xem, tay cầm viên đã bắn vào.



Bàn tay kia quả nhiên buông lỏng, Thạch Mai rút được chân liền trốn sau lưng Bạch Xá, cong người nhìn cái hang tối kia, chỉ thấy một bàn tay

đang rụt về.



Hai người theo bản năng nhìn nhau, cúi đầu… Từ

hang động tối như mực trồi lên non nửa khuôn mặt, một đôi mắt mờ nhìn

hai người không chớp mắt.



“A…” Thạch Mai hít vào một hơi, “…”



Bạch Xá quay đầu, Thạch Mai che miệng, “… Hức… ta…”



Thạch Mai cũng không biết là do bị hoảng sợ hay do hít khí đột ngột, nói chung là nàng nấc cụt.


chê cười.



Thấy Thạch Mai không vui, Bạch Xá ho khan một tiếng,

hỏi bà lão, “Ngươi đang ám chỉ cho chúng ta rằng ngươi biết bí mật của

bảo tàng năm đó?”



Bà lão gật đầu, “Ừ, đều nói vợ ngốc xứng chồng tặc, quả nhiên không sai.”



Thạch Mai nghe xong liền đỏ mặt, trong lòng rất không thoải mái, nói nàng ngốc, tức lắm rồi đấy!



“Các ngươi tìm được nơi này, là có cao nhân chỉ điểm hay nhìn thấy bản

đồ?” Bà lão chậm rãi nói, “Ngọn núi này có không biết bao nhiêu người

tới, thế nhưng không ai có thể đi đến cuối cùng, bao gồm lão hoàng đế ma quỷ năm đó. Nhưng mà, tiểu tử ngươi có công phu cao nhất trong những

người từng tới đây, nói không chừng có thể có biện pháp, cho nên… Ta sẽ

nói cho ngươi, nhưng mà ấy, ngươi phải chấp nhận một điều kiện của ta.”



Bạch Xá nghĩ một lát, hỏi, “Điều kiện gì?”



“Nha đầu kia…”



“Không bàn nữa.” Bạch Xá không đợi bà ta nói xong liền lắc đầu, muốn Thạch Mai là không thể!



“Ha ha.” Bà lão cười, “Ngươi nghĩ sai rồi, ta cũng không muốn da nàng, cho dù lột xuống ta cũng không mặc được đâu!”



Thạch Mai hỏi, “Ngươi muốn ta làm gì?”



“Đơn giản.” Bà lão nhìn Thạch Mai rồi lại nhìn Bạch Xá, “Bằng không, hai ngươi hôn miệng cho ta xem đi.”



Thạch Mai giật mình nấc cụt, kinh hãi nhìn bà ta, “Cái gì?!”



“Không nghe thấy à?” Bà lão cười, “Thực sắc tính cũng sao, bà già này

năm đó cũng là người phong lưu, thế nhưng bị vây nơi rừng xa núi hẻo này mấy mươi năm nên tịch mịch nhàm chán. Ta già cả nhăn nheo rồi, cho nên không làm khó tiểu ca kia hôn ta. Ừ, các ngươi hôn miệng cho ta xem,

coi như làm cho lão nhân gia ta cao hứng, sao nào? Chịu không?”



“Được!”



“Không được!”



Bạch Xá và Thạch Mai đồng thời nói, hai người nhìn nhau, Thạch Mai đỏ

bừng mặt, hoài nghi nhìn Bạch Xá, “… Người này, ngươi đùa?”



Bạch Xá bật cười, lắc đầu.



“Lão sắc bà!” Thạch Mai than thở.



Bà lão thấy Thạch Mai ngại ngùng, nhíu mày, “Nha đầu đừng oán giận nữa, ngươi cũng không chịu thiệt mà!”



Thạch Mai nhìn Bạch Xá.



Bạch Xá vốn coi thường chuyện bàn điều kiện với bà ta nhưng mà lúc này, không đáp ứng thật phải xin lỗi chính mình, liền mỉm cười, kéo Thạch

Mai qua, cúi đầu…



Thạch Mai không còn khẩn trương như trước nữa, nhưng cảm xúc quá rõ rệt, lỗ tai nàng đỏ lên như con tôm.



Nụ hôn này còn triền miên hơn trước, bà lão hình như rất vừa lòng, cười càng thêm dọa người.