Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 57 : Lầm nhập cạm bẫy, tên bắn lén

Ngày đăng: 00:48 19/04/20


Bạch Xá nghĩ tới Phó Tứ, cảm thấy đi điều tra ở chỗ hắn nói không chừng là biện pháp chiết trung nhất, ít nhất có thể biết được nhiều hơn hiện

tại.



Vì thế mọi người liền chạy qua.



Bởi vì phải tìm

hiểu trong âm thầm cho nên y phục dạ hành vẫn là lựa chọn hàng đầu, Bạch Xá không có thói quen mặc áo dạ hành, Thạch Mai chỉ đi đổi một cái váy

đen nhẹ nhàng, thoạt nhìn gầy hơn một tí. Hồng Diệp cũng thay một bộ,

xiêm y có chút chật, Tần Điệp lắm miệng than thở một câu, “Béo…”



“Ngươi nói cái gì?”, Hồng Diệp nhéo lỗ tai hắn.



“Không nói gì không nói gì, nói ngươi xinh đẹp! Đại mỹ nhân!” Tần Điệp nhanh chóng cầu xin tha thứ.



Vì không để người ta chú ý, mọi người không cưỡi ngựa, quanh co lòng

vòng đi đường nhỏ, đến trang viên phụ cận nơi Phó Tứ đặt chân.



Vùng này có vẻ hẻo lánh, nghe nói là của nhà họ Phó.



“Quả nhiên tài lớn khí thô.” Tần Điệp chậc chậc hai tiếng, “Phó gia xa

chỗ này thế mà còn xây được một toà lầu to như vậy, hơn nữa vị trí

thượng giai, nói bọn họ không có dã tâm, ai tin.”



Bốn người một trái một phải chia làm hai đường, lẻn vào khuôn viên, chỉ thấy hoa cỏ

mọc um tùm, hình như đã lâu rồi không ai để ý, khung cảnh vắng vẻ hoang

tàn.



Vừa vào sân, Bạch Xá liền chau mày, kéo Thạch Mai lại.



“Sao thế?” Thạch Mai hỏi.



“Shhh.” Bạch Xá bảo nàng đừng lên tiếng, cẩn thận nghe!



Thạch Mai nghiêng tai lắng nghe, cũng thấy có chỗ không thích hợp, tại sao trong hậu viện lại giống như có người đánh nhau?



Cách đó không xa, Tần Điệp nháy mắt với Bạch Xá, bĩu môi hất cằm về phía sau —— có người đánh nhau ở đây!



Bạch Xá gật đầu, ý bảo mình cũng phát hiện ra rồi, dặn Thạch Mai cẩn

thận rồi nhảy vào bóng đêm, chạy tới hậu viện, tìm hiểu sự việc.



Thạch Mai để Bạch Xá ôm, hai chân không chạm đất, tuy không sợ nhưng

vẫn thấy khẩn trương. Sao lại khéo như vậy? Vừa tới liền tình cờ gặp một đám đang đánh nhau trong hậu viện! Phó Tứ này tâm cơ sâu không lường

nổi, hay là có cạm bẫy đang chờ ở đây?



Bốn người một trái một phải nhảy lên trên tường hậu viện, chỉ thấy phía dưới ánh lửa ngút trời.



“Cháy?” Thạch Mai kinh hãi, lại nhìn thấy trong ánh lửa có mấy người

đang giao chiến, thấy được rõ ràng nhất chính là một người mặc áo đen

đang giáp lá cà với một gã mặc áo trắng.



Gã áo trắng che mặt, cầm trong tay một cây ngân đao, mà người áo đen đúng là Phó Tứ.



Thạch Mai ngẩn người, cảm thấy có điểm không quen, bởi vì Phó Tứ với

Bạch Xá giống nhau, ngày thường chỉ mặc áo trắng… Nay mặc nguyên một cây đen, vẫn cảm thấy là lạ.



Bạch Xá chú ý nhìn gã áo trắng, tuy người này che mặt nhưng có thể nhìn ra bộ dạng cực kỳ xấu xí.



“Bạch Xá, mặt gã là giả!” Thạch Mai kéo tay Bạch Xá, thấp giọng nói, “Không phải tướng mạo sẵn có.”



“Giả …” Bạch Xá chau mày.



“Người nọ không phải vẫn giả trang ngươi sao?!” Thạch Mai tò mò nhìn.


Bạch Xá trầm mặc một lát, thấp giọng nói, “Đừng đi tìm Phó Tứ gây phiền toái.”



“Ngươi…” Tần Điệp tức giận, “Có giao tình cũng là cha ngươi với cha Phó Tứ, liên quan gì đến thằng tiểu nhân kia.”



Bạch Xá cười khẽ, “So với tìm Phó Tứ thì không bằng đi tìm kẻ áo trắng kia đi, chuyện này quan trọng hơn.”



“Chậc.” Tần Điệp vẫn rất bất mãn.



Thạch Mai khuyên hắn, “Tần đại ca, Bạch Xá nói như thế nào ngươi liền làm theo như thế đi, đừng để hắn tức giận.”



Tần Điệp ngẩn người, khóe miệng giật giật hai cái, được! Bất đắc dĩ lắc đầu đi ra ngoài.



Hồng Diệp đuổi theo ngăn Tần Điệp, “Không được, không đi giết tên tiểu nhân kia thì ta nuốt không trôi cục tức này.”



“Sau đó trở về để Bạch Xá giết chết!” Tần Điệp chẳng hờn chẳng giận

nhưng cũng có ý cố chấp khư khư, “Để hắn đi đi, người giang hồ chú ý lễ

nghĩa, nếu Bạch Xá không trọng nghĩa như vậy thì ta cũng đâu có phục

hắn. Quên đi!” Nói xong liền thở phì phì bỏ đi.



Hồng Diệp dậm chân, “Tức chết ta!”







Trong phòng, Thạch Mai muốn đỡ Bạch Xá nằm ngủ, Bạch Xá lại muốn xuống giường.



“Này!” Thạch Mai nóng nảy, “Ngươi không được nhúc nhích.”



“Ta không sao.” Bạch Xá khoát tay chặn lại, thần sắc tự nhiên, mày cũng giãn ra.



“Không phải ngươi muốn điều tức…” Thạch Mai nói đến nửa chừng liền kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi cố ý?!”



Bạch Xá gật đầu, lấy từ trong ngực ra một bình thuốc nhỏ, “Đây là dì Hoắc đưa cho ta, có thể phòng độc.”



“Nhưng rõ ràng vừa rồi thầy thuốc nói ngươi trúng độc …”



“Đó là ta cố ý làm rối loạn mạch tượng.” Bạch Xá kéo Thạch Mai ngồi xuống bên giường, “Trước đó ta đã uống thuốc rồi.”



Thạch Mai lập tức nhớ ra trước khi xông vào cứu Phó Tứ, hình như Bạch

Xá có sờ mũi mấy cái, phỏng chừng là uống thuốc vào lúc ấy.



“Khi giao thủ với gã kia ta đã biết không thích hợp, nhiều nhất gã cũng

chỉ đánh cái ngang cơ với Phó Tứ, cho nên Phó Tứ bị bại lui là giả. Hắn

muốn ta đi cứu hắn có thể thấy được có mai phục, cho nên ta đã chuẩn bị

sẵn.”



“Hô…” Thạch Mai thở ra một hơi, “Làm ta sợ muốn chết, ta còn nghĩ do ta vướng chân ngươi mới hại ngươi bị thương chứ.”



“Hắn muốn đả thương ta cũng không dễ dàng như vậy.” Bạch Xá điểm miệng

Thạch Mai, hạ giọng dặn dò, “Đừng nói cho bất luận kẻ nào, việc này phải giữ bí mật, chúng ta tương kế tựu kế, được chứ?”



“Ừ, nhưng ngay cả bọn Tần Điệp cũng không được biết sao?”



“Phó Tứ kế tiếp tất có hành động khác, nói cho bọn họ sẽ không thật, sợ bị hắn nhìn ra sơ hở.” Bạch Xá sờ tóc Thạch Mai, “Không sao, Tần Điệp

bị ta lừa rất nhiều lần rồi, cũng thành thói quen rồi.”



Thạch Mai bị hắn chọc cười, nắm tay áo hắn hỏi, “Vậy sao ngươi lại nói cho ta biết?”



“Vốn cũng định không nói cho ngươi.” Bạch Xá nói xong liền đưa tay niết cằm nàng, “Nhưng nhìn thấy ngươi như sắp khóc lại không đành lòng.”



Thạch Mai đỏ mặt dựa vào lòng hắn, “Coi như ngươi thức thời.”