Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 58 : Làm bộ giận dỗi, thử
Ngày đăng: 00:48 19/04/20
Thạch Mai ngồi trong phòng nhỏ giọng nói chuyện với Bạch Xá và giúp hắn bôi thuốc xử lý miệng vết thương. Bạch Xá ôm nàng, nàng cũng nằm trong lòng hắn bất động, thấp giọng nói, “Tiểu Phúc Tử không biết có béo thêm tí nào không.”
“Sao đột nhiên lại nhớ tới Tiểu Phúc Tử?” Bạch Xá nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ngửi mùi huân hương nhè nhẹ, “Mai Tử, ta nói cho ngươi một bí mật nhé.”
“Ừ?”, Thạch Mai ngẩng đầu nhìn Bạch Xá, “Bí mật gì cơ?”
“Ta cũng chưa xác định nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ, nghe xong ngươi phải nhớ kỹ, đừng nói với bất luận kẻ nào.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu.
Bạch Xá cúi đầu ghé qua, nói thầm bên tai nàng.
Thạch Mai nghe xong liền giật mình, mở to hai mắt, “Ngươi… Thật sao?”
Bạch Xá gật đầu.
“Làm sao có thể?!” Thạch Mai nhịn không được nhíu mày.
“Ta cũng chỉ nghi ngờ thôi, đừng nói với ai cả, chúng ta tuỳ thời cơ mà làm.”
“Được.” Thạch Mai giật mình.
Hai người đang nhỏ giọng nói thì có người đến gõ cửa, Thạch Mai ấn Bạch Xá ấn nằm xuống, phủ chăn lên. Bạch Xá thấy nàng nghiêm túc, hơi muốn cười, nhẹ nhàng sờ cổ tay nàng, “Lần sau ấn ta lên giường nhớ nhẹ một chút.”
Thạch Mai trừng mắt nhìn hắn một cái, dém chăn xong liền bảo hắn đừng nhúc nhích.
Lúc này cửa bị đẩy ra, Hồng Diệp đi vào.
“Mai Tử, Phó Tứ và Phó Dĩnh đến, Tần Điệp đang đối phó với bọn họ, ngươi muốn đi không?” Hồng Diệp nói, “Tần Điệp đần độn ta sợ hắn chịu thiệt.”
Thạch Mai vốn không muốn đi nhưng Bạch Xá đã nắm lấy tay nàng, gật đầu ý bảo đi đi —— Thạch Mai cũng hiểu hai người kia rất khó đối phó. Về mặt múa mép khua môi mình có lợi thế hơn, hơn nữa còn biết tình huống cụ thể, thế là nhanh chóng đi ra ngoài.
Thạch Mai mỉm cười, “Không vội, Phó tiểu thư hẳn là sẽ không quỵt nợ.”
“Đương nhiên.” Phó Dĩnh lúc trước còn đầy bụng tức giận nhưng không còn cách nào khác đành phải cùng Phó Tứ rời đi.
Chờ hai người đi rồi, Mai Tử đưa tay chà mặt, nhăn mặt với Tần Điệp còn đang há hốc mồm, “Gì?”
Tần Điệp cười lắc đầu, “Tiểu Mai, ngươi cố ý lửa bạc bọn họ à?”
Thạch Mai hừ một tiếng, “Ta để hai người chúng nôn máu ra, cũng coi như cho chúng biết lợi hại!” Nói xong, đứng lên nhìn bốn phía, “Hơn nữa số tiền Hồng Diệp tích cóp tiền đã lâu rồi nhưng chửa đủ cho đại tẩu một căn nhà mới, bọn nhỏ cũng nhanh lớn. Số tiền này chúng ta cho họ xây nhà, sau đó để bọn nhỏ đi học ở trường tốt, còn lại để dành cho chúng làm đồ cưới, thế nào?”
Tần Điệp gật đầu, “Đương nhiên rất tốt.” Nói xong liền hỏi, “Nhạ, quỷ nha đầu ta hỏi ngươi, ngươi thành thật nói cho ta biết, Bạch Xá không sao đúng không?”
“Vừa rồi đại phu cũng nói mà.” Thạch Mai nhìn qua nơi khác, “Còn phải hao nội lực để trừ độc.”
“Chậc.” Tần Điệp nhíu mày, “Nói như vậy thì thật sự trúng độc? Ta còn tưởng tiểu tử này có biện pháp làm ai cũng không gây thương tổn được hắn chứ, ai ngờ…” Nói xong liền vỗ vai Thạch Mai, “Ngươi phải chú ý chăm sóc Bạch Xá nhé, ta đi tra án.”
“Ừ.” Thạch Mai gật đầu, trong lòng rất áy náy, Tần Điệp là bạn tốt mà lại gạt hắn.
Tần Điệp nhìn thần sắc Thạch Mai cũng tự nắm chắc vài phần, lắc đầu bất đắc dĩ —— đúng như Bạch Xá nói, hắn bị lừa thành quen, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.
Thạch Mai về tới phòng Bạch Xá, chỉ thấy hắn đang ngồi ôm một con mèo nhỏ có vằn hổ bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài.
Thạch Mai đi qua xoa đầu con mèo, “Ngươi đáng chết như vậy Tiểu Phúc Tử sẽ ghen đấy.”
Bạch Xá cười, kéo tay nàng, “Vậy còn ngươi, có ghen không?”
Thạch Mai không nói lời nào, ngồi bên cạnh nhìn tay hắn, đột nhiên Bạch Xá nhỏ giọng nói, “Đêm nay có thể sẽ có người tập kích, ta muốn giả vờ như đang bị thương, ngươi nhớ đừng rời khỏi ta, bọn chúng nhất định sẽ tập kích ngươi để thử ta.”
Thạch Mai căng thẳng, “Ta biết, nhưng ngươi giả vờ cũng đừng để thực sự bị thương, ta sẽ không vui.”
“Được, ta sẽ cẩn thận.”