Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 59 : Lợi dụng nhau, kiềm chế nhau

Ngày đăng: 00:48 19/04/20


Nửa đêm, kẻ đánh lén còn chưa kịp tới thì lời đồn đại đã tới rồi. Nói

cái gì mà Bạch Xá ám sát Đoan lão gia khơi mào tinh phong huyết vũ khắp

chốn võ lâm, hơn nữa lời kể lại sinh động như thật, thật đến độ không

thể thật hơn.



Thạch Mai nghe xong liền tức đến dậm chân, “Đồn

cái gì, có mà cố ý phỉ báng thì có, không thấy lời ra đều là việc xấu

hả, cho tới giờ chẳng thấy có chuyện gì tốt cả!”



Bạch Xá nghe xong, trầm ngâm một lát, “Tần Điệp.”



“Hử?” Tần Điệp ngẩng đầu.



“Ngươi mang Hồng Diệp về Quỷ Đao Môn trước đi.”



“Ha?!” Tần Điệp ngoáy lỗ tai, “Ngươi nói cái gì? Thời điểm này ngươi lại bảo ta bỏ lại hai ngươi mà đi về trước?”



Bạch Xá gật đầu, “Đúng vậy.”



“Không được.” Tần Điệp kiên quyết không chịu, “Quỷ Đao Môn có Hứa Hiền

rồi, đối diện còn có phòng hương, không cần đam…” Nói tới đây, Tần Điệp

dừng lại, hắn há miệng thở dốc, tựa hồ nhớ ra chuyện gì, kinh ngạc nhìn

Bạch Xá, “Ngươi xác định?”



Bạch Xá hỏi lại, “Ngươi cảm thấy sao?”



“Này, hai ngươi úp úp mở mở cái gì đấy, Bạch Xá ngươi muốn làm gì?”

Hồng Diệp khó hiểu, Tần Điệp liền kéo nàng, “Đi thu dọn đồ.”



“Ta muốn chăm sóc Tiểu Mai!” Diệp Son không chịu đi, Tần Điệp nhe răng

với nàng, “Bằng võ công mèo ba chân của ngươi nếu ở lại cũng chỉ phiền

Bạch Xá lo thêm cho một người nữa mà thôi.”



“Ngươi… Ngươi đáng chết!” Hồng



Diệp đuổi đánh Tần Điệp nhưng lại bị hắn thành công bếch ra khỏi phòng mang về kinh thành.



Bạch Xá còn bảo bọn Hồng Diệp mang tẩu tử thân thích rời đi, không khí

có vẻ khẩn trương, nhưng có một chuyện thú vị đã xảy ra làm cho tất cả

mọi người đều rất vui vẻ. Phó Dĩnh thật sự sai người đưa bạc đến, Mai Tử cầm ngân phiếu ngồi cạnh Bạch Xá mà cười luôn mồm.



Thạch Mai

đưa hết số bạc đó cho chị dâu của Hồng Diệp, bảo người đến kinh thành

tìm một nơi tốt rồi mua nhà, nuôi con dưỡng cái.



Mà Bạch Xá và Thạch Mai hai người một mình ở lại toà viện.



Buổi tối, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tất cả đèn lồng đều được đốt cháy, giống như mọi người vẫn đang sinh hoạt bình thường.



Trong phòng, Bạch Xá và Thạch Mai dựa vào nhau, ngồi trên giường nói chuyện phiếm.




“Lấy đâu ra thế?”, Mai Tử ngạc nhiên.



“Huynh đệ Quỷ Đao Môn đưa tới lúc sáng.” Bạch Xá lại lấy một cái khăn

sạch từ trong bồn gỗ ra đưa cho Thạch Mai rửa mặt, “Từ sáng ta đã phái

người đi hỏi thăm tình hình, quả nhiên lời đồn bay khắp bốn phương tám

hướng.”



“Nói cái gì? Có người ám sát ngươi sao?” Thạch Mai căm

giận nói, “Đám người giang hồ hiện tại chắc cũng biết hết thảy đều do

người mưu hại ngươi rồi!”



“Hoàn toàn ngược lại!” Bạch Xá nói

một câu ngoài dự đoán của Thạch Mai, “Giang hồ đồn rằng ta chạy án, giết sạch người nhà Hồng Diệp rồi bắt cóc công chúa.”



“Vô liêm sỉ!” Thạch Mai tức giận đứng bật dậy, lúc này mới phát hiện chân tê rần, xoa chân rồi ngồi trở lại, Bạch Xá giúp nàng xoa bóp.



“Ai dám đổi trắng thay đen bẻ cong sự thật như thế?!” Thạch Mai càng nghĩ càng giận.



“Việc này có khả năng liên quan đến Đoan gia.” Bạch Xá nhìn bản đồ địa

hình, không yên lòng nói, “Nghe nói Đoan gia đã tố cáo ta trước anh hùng đại hội, chuẩn bị ba ngày sau liền mời dự họp, hơn nữa địa điểm sửa lại ở phụ cận kinh thành. Hơn nữa không phải ta lừa gạt ngươi sao, phỏng

chừng quá vài ngày nữa sẽ có lệnh truy nã ta!”



“Này…” Thạch Mai nói gấp, “Như vậy đi, ta viết thư cho hoàng thái hậu bảo người chiêu

cáo thiên hạ ta tự nguyện đi theo ngươi, ngươi là của ta… Ừ.”



“Ta là gì của ngươi?” Bạch Xá còn có tâm tình chọc Thạch Mai, “Phò mã à?”



“Ngươi đứng đắn chút đi, có người đang hủy danh dự của ngươi, muốn dồn

ngươi vào chỗ chết đấy, ngươi còn có tâm tư ở đây nói giỡn?!” Thạch Mai nói chưa xong đã bị Bạch Xá nhét đồ ăn vào mồm, “Đừng động, giờ không

cần làm gì cả. Ăn xong thì lậo tức truyền lời cho lão bà thụ, sau đó mau chóng trở lại kinh thành nghĩ đối sách.”



“Trên đường liệu có người phục kích không nhỉ?” Thạch Mai lo lắng, “Hay mình giả trang đi?”



“Không cần.” Bạch Xá cười thần bí, “Ngươi xem không phải hôm qua chẳng có ai đuổi theo chúng ta sao?”



“Như thế.” Thạch Mai đấm đấm lên cần cổ đau nhức, “Ta còn tưởng rằng những người đó muốn giết chúng ta chứ.”



“Dõ đường quả thực có người muốn giết chúng ta, thế nhưng cũng có người muốn giúp chùn ta.” Bạch Xá cười lạnh một tiếng, “Có người muốn ta mau

chết để chịu tội thay chúng, có người lại hu vọng ta sống tốt giúp chúng hoàn thành kế hoạch.”



“Bọn chúng vì bản thân tư dục, dựa vào

đâu đều lợi dụng ngươi làm?” Thạch Mai không cam lòng, “Ngươi lại chẳng

làm sai cái gì, mấy kẻ giang hồ này thật sự là quá vô lý!”



“Không vô lý sẽ không gọi là người giang hồ.” Bạch Xá cười sờ mặt Thạch

Mai, “Không sợ, cái này gọi là duyên phận ý trời, không có chúng làm sao ta gặp được ngươi, ta mừng còn không kịp ấy.”



Mai Tử nghe xong những lời này liền cảm thấy rất vui vẻ.