Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 7 : Ngoài một bức tường, cách một cánh cửa

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Phản ứng của Bạch Xá quá lãnh đạm khiến nữ tử đang kẹp cổ Trần Thạch Mai cũng sửng sốt. Hương nhi lại sốt sắng: “Ngươi đừng có ngộ thương người tốt, chúng ta thật sự không quen biết hắn.”



Nàng kia đảo mắt mấy cái như đang tự hỏi. Trần Thạch Mai thấy trên tay nàng ấy có máu, cánh tay kẹp cổ mình cũng hơi run nên liếc sang nhìn.



Nàng kia thấy Thạch Mai nhìn mình thì trừng mắt lườm lại: “Nhìn cái gì? Có tin ta móc mắt ngươi ra không hả?”



Hương nhi kinh hãi. Nữ nhân này sao lại hung dữ thế chứ!



Nàng kia lại quát Bạch Xá: “Bạch Xá, ngươi đúng là đồ tiểu nhân bỉ ổi! Đại ca ta thật sự không nên tin ngươi!”



Bạch Xá hơi sửng sốt nhìn nàng: “Có ý gì?”



“Ngày hôm qua, đại ca ta đã nói rõ ngọn nguồn cho ngươi hay, ngươi cũng đã trả ngọc phật lại cho chúng ta, vì sao còn cướp lại?”



Sắc mặt Bạch Xá không đổi, dường như có chút không hiểu.



Trần Thạch Mai cảm thấy khi nàng kia nói chuyện thì sức nặng toàn thân đều đặt lên vai mình, xem ra đã không chống đỡ được nữa.



“Ngươi lật lọng, tìm người đến đánh lén chúng ta, cướp lại ngọc phật … Ngươi giết các huynh đệ của ta, hôm nay ta giết nữ nhân của ngươi!” Nàng càng nói càng kề sát đao vào cổ Trần Thạch Mai.



Thạch Mai nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng gió vun vút bên tai … Cả người bỗng bị đè nặng, ‘keng’ một tiếng, thanh đao trong tay nàng kia rơi xuống đất.



Lại mở mắt ra, Thạch Mai thấy nàng ấy đang nằm sấp trên vai mình bất động, có lẽ đã ngất đi …



Trần Thạch Mai đột nhiên nhớ tới tối hôm đó, Bạch Xá cách rất xa vẫn có thể dùng chưởng tát người nọ một bạt tai, có phải là dùng loại công phu này không?



“Mai Tử tỷ.” – Hương nhi nhảy từ trên xe ngựa xuống, cùng Tiểu Tịch Tử dìu nàng kia đến bên xe ngựa mới phát hiện ra nàng ấy bị thương rất nặng, đầy người là máu, thấm cả sang chiếc váy trắng của Trần Thạch Mai.



Trần Thạch Mai đưa mắt nhìn Bạch Xá cách đó không xa thì thấy mặt hắn không chút thay đổi, nhìn chằm chằm vào nữ nhân bị thương kia, dường như nghĩ gì đến xuất thần.



Lúc này, cảnh rối loạn trên đường cũng kéo tới không ít người vây xem. Tiểu Tịch Tử nhìn tình trạng của nàng kia, nói: “Tiểu thư, nên tìm một lang trung chữa trị cho nàng, nếu không sẽ nguy đến tính mạng.”



Thạch Mai không nói gì. Lúc này Bạch Xá đã đi đến bên xe ngựa. Hắn nhìn Trần Thạch Mai, hỏi: “Gọi là gì?”



“Ngươi.” – Tiểu Tịch Tử nhíu mày – “Không được vô lễ với tiểu thư nhà ta.”



Thạch Mai ngăn hắn lại, Hương nhi nhanh nhảu nói: “Bạch công tử, tiểu thư nhà ta tên Trần …”



“Trần Thạch Mai.” Trần Thạch Mai cướp lời, sợ Tiểu Hương nhi lại nói ra cái tên Trần Thức Mi. Nàng không muốn dùng cái tên đó nữa.



Hương nhi là đứa bé lanh lợi, nghĩ là Trần Thạch Mai không muốn nói ra tên thật nên cũng gật đầu phụ họa: “Tiểu thư nhà ta muốn cảm ơn ngươi tối hôm đó đã cứu mạng chúng ta.”



Bạch Xá không phản ứng gì, chỉ liếc nhìn nữ tử bị thương kia rồi nói: “Đi theo ta.” Nói rồi quay đầu ngựa, đi trước dẫn đường.



Tiểu Tịch Tử quay đầu nhìn Trần Thạch Mai, thấy Thạch Mai gật đầu ý bảo đi theo. Nàng cùng Hương nhi đỡ nàng kia vào trong xe ngựa.







Tứ Vương phủ.



Tần Hạng Liên mấy ngày nay đều không ra ngoài. Trong nhà thiếu mất hai người, tuy rằng ngày thường cũng không được sủng ái, nhưng vẫn làm bầu không khí trở nên lạnh lùng hơn. Trà Phúc bị phạt cấm túc ở trong viện, không được ra ngoài nên bây giờ chỉ còn Loan Cảnh Nhi ở bên hắn. Loan Cảnh Nhi là một nữ tử rất thông minh, thấy tâm tình Tần Hạng Liên mấy ngày nay không tốt nên cũng không chủ động đến tìm, được gọi thì đến, không thì thôi, một mình ngồi luyện chữ vẽ tranh.



“Vương gia.”
Thạch Mai cầm tờ giấy kia hỏi: “Nếu không ngại thì ngươi nói kỹ hơn một chút, bằng không ta cũng không biết phải bắt tay vào tìm hiểu từ đâu.”



Bạch Xá nhìn nàng một chút, nói: “Ta có một bằng hữu đã chết. Lúc hắn chết, trên người có mang một túi hương, trong đó có những loại hương liệu này.” Nói rồi hắn lấy từ trong tráp ra một cái túi hương màu hồng nhạt, đưa cho Thạch Mai xem.



“Vị bằng hữu đó của ta trước khi chết có gặp một người, cụ thể là ai ta không biết. Nhưng túi hương này không phải của hắn. Ta muốn biết liệu có thể từ túi hương này lần ra manh mối để tìm được người hại hắn hay không.” – Bạch Xá nói xong lại nhìn Trần Thạch Mai – “Ta nghe người ta nói, là ngươi thì hẳn có biện pháp.”



Trần Thạch Mai ngẩng mặt lên nhìn Bạch Xá, nhưng lại không có trả lời.



“Làm sao vậy?” – Bạch Xá thấy vẻ mặt phức tạp của nàng thì hỏi.



“Không.” Trần Thạch Mai cười lắc đầu, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm một câu, “Một lần mà nói được nhiều từ như vậy.”



Bạch Xá sửng sốt, trong mắt chợt lóe lên tia xấu hổ.



“Phải rồi.” – Trần Thạch Mai nhìn nữ tử nằm trên giường, hỏi Bạch Xá – “Nàng vừa mới nói …”



“Người không phải ta giết.” – Bạch Xá đáp – “Nếu ta đã đáp ứng thả bọn họ đi thì đương nhiên sẽ không lật long.



Thạch Mai gật đầu, an tâm tiếp tục nhìn tờ giấy kia, hỏi: “Ừm … Ngươi có gấp không?”



Bạch Xá gật đầu. “Gấp.”



Thạch Mai cảm thấy người này thật thú vị, cái gì cũng thẳng thắn nói ra, không quanh co lòng vòng.



“Hương phấn trạch của ta phải mất vài ngày nữa mới có thể ở được …”



“Ngươi có thể ở lại đây.” – Bạch Xá nói rồi quay sang quản gia bảo – “Chuẩn bị một phòng khách cho Trần cô nương. Nàng muốn cái gì thì chuẩn bị cho nàng thứ đó, phải hầu hạ chu đáo.”



“Ấy, không phải …” – Trần Thạch Mai có chút sốt ruột.



Bạch Xá hỏi nàng: “Ngươi còn cần thứ gì?”



Trần Thạch Mai nhụt chí, quay sang nhìn Hương nhi và Tiểu Tịch Tử bên cạnh.



Tiểu Tịch Tử không quan tâm đến chuyện này, đứng chờ ở cửa. Hương nhi lại hỏi: “Bạch công tử, nếu chúng ta có thể giúp công tử giải đáp nghi vấn về túi hương này, vậy thì chúng ta sẽ được lợi gì?”



“Hương nhi!” Trần Thạch Mai vội ngắt lời nàng. Như vậy chẳng phải không biết xấu hổ sao. Tối hôm dó Bạch Xá đã cứu các nàng, giúp hắn là điều đương nhiên rồi.



Bạch Xá lại hỏi: “Muốn cái gì?”



Hương nhi mặc kệ Trần Thạch Mai cứ kéo tay mình, nói tiếp: “Tiểu thư nhà chúng ta đắc tội với nhiều người, còn có người muốn khi dễ nàng. Nay chúng ta ở đối diện nhau, vậy ngươi có thể bảo đảm an toàn cho chúng ta, không để chúng ta bị người khác khi dễ không?”



Trần Thạch Mai đang định cản Hương nhi, nhưng khi nghe nàng nói xong thì không ngăn đón nữa.



Bạch Xá gật đầu, thốt ra hai chữ: “Có thể.”



Hương nhi vui vẻ vỗ tay: “Bạch công tử thật là hào sảng!”



Bạch Xá hỏi Trần Thạch Mai: “Ngươi cần bao nhiêu thời gian?”



Trần Thạch Mai không biết phải bắt đầu từ đâu, đương lúc bối rối thì trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng. Nàng nhớ trong tài liệu ghi chép về hương phấn của Trần Thức Mi có nhắc đến … Những loại hương liệu này nếu dựa theo một liều lượng nhất định để pha trộn với nhau thì … sẽ tạo ra một công hiệu rất đặc biệt.