Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 8 : Bất ngờ xảy đến, nằm ngoài dự liệu

Ngày đăng: 00:47 19/04/20


Trần Thạch Mai thật sự nhớ tới phần ghi chép trong cuốn phổ, nhưng lại

không nhớ cụ thể ra sao. Nàng chuẩn bị đêm nay sẽ bình tâm nghiên cứu

một phen, trước hết cứ cất tờ giấy này đi đã.



Từ biệt Bạch Xá,

Thạch Mai dẫn Hương nhi đi xem Hương phấn trạch sửa sang thế nào rồi.

Bạch Xá dường như cũng còn có việc cần xử lý nên không nói gì.



Ra khỏi Bạch trạch, trước tiên Thạch Mai bảo Tiểu Tịch Tử vào cung đưa

Thái hậu một phong thư, nói là hôm nay ở lại Hương phấn trạch để bố trí, ngày mai mới hồi cung được.



Tiểu Tịch Tử đi rồi, Trần Thạch Mai dắt Hương nhi đi vào Hương phấn trạch đã gần hoàn tất.



“Mai Tử tỷ.” – Tiểu Hương nhi vừa đi vừa hỏi – “Mấy loại hương liệu đó có liên quan gì đến mạng người sao?”



Trần Thạch Mai nghĩ một lúc, nói: “Ta không biết, nhưng … Hương phấn

không chỉ được dùng làm huân hương, phấn trang điểm, mà còn có rất nhiều công dụng khác.”



“Câu này trước đây người cũng nói suốt.” –

Hương nhi nghĩ một hồi, nhỏ giọng nói – “Phải rồi Mai Tử tỷ, tính tình

Bạch công tử cũng tốt lắm nha!”



Trần Thạch Mai nhịn không được

bật cười, ghé đầu qua nói với Hương nhi: “Lần đầu nhìn thấy hắn, ta cảm

thấy hắn lạnh như băng vậy. Nhưng vừa rồi nói mấy câu, ngươi có thấy hắn hơi ngốc không?”



“Ha ha!” – Hương nhi vui vẻ đáp – “Cũng không hẳn là ngốc, chỉ là tính tình ngay thẳng, bộc trực mà không lươn lẹo.”



“Ừ!” – Trần Thạch Mai gật đầu – “Quả thật là vậy.”



“Không ngờ lại khéo như vậy, hắn cư nhiên ở đối diện chúng ta. Vậy rất

tốt nha!” – Hương nhi vẻ mặt vui sướng nói – “Lúc đầu ta còn lo lắng

hàng xóm sẽ là một phụ nhân lắm miệng, nhưng giờ thì tốt rồi, là một đại hiệp khách không còn gì để chê.”



Thạch Mai lắc đầu, nhìn tiểu

nha đầu này dáng vẻ năng động hoạt bát thì có thể thấy trước kia ở vương phủ nàng đã bị bó buộc rất nhiều, vừa ra khỏi phủ một cái là tràn trề

sức sống hẳn lên.



“Mai Tử tỷ, hay là đặt một bức tượng thạch

trắng ở trong viện đi, chồng thêm cây chuối nữa?” – Hương nhi hỏi – “Còn nữa, nuôi thêm mấy con hạc tiên có được không?”



Trần Thạch Mai gật đầu. Nàng dầu gì cũng là công chúa, Thái hậu cho nàng rất nhiều

bạc, mà tài sản lúc Trần Thức Mi còn sống cũng không ít, lại có địa vị

nên cuộc sống ngày thường rất sung túc, mua mấy con hạc tiên khổng tước

gì đó về nuôi trong sân không phải việc quá khó khăn.



Nàng cùng Hương nhi chậm rãi đi khắp sân viện. Hương nhi lúc thì đi lên cây cầu

chín nhịp, chỉ vào cái ao nhỏ nói ‘Chỗ này sẽ nuôi cá chép’, lúc lại đi

vào đình nghỉ mát, chỉ cái vào hồ nói ‘Trong này sẽ trồng hoa sen, nuôi

thêm đôi chim uyên ương nữa’.


Hương nhi đang nghĩ phải quay về Hương phấn trạch lấy một con lừa, còn

chưa kịp xoay người thì Bạch Xá đã chờ không kịp nữa, vươn tay ra ôm lấy thắt lưng Trần Thạch Mai, một tay nhấc nàng lên lưng ngựa.



“A?” Thạch Mai cả kinh, chưa gì đã thấy mình ngồi sau Bạch Xá. Bạch Xá cũng không nhiều lời, giục ngựa chạy đi.



“Này!” – Hương nhi nóng nảy – “Mai Tử tỷ!” Vội vàng đuổi theo.



“Vương gia?” – Loan Cảnh Nhi thấy Tần Hạng Liên dùng ánh mắt phức tạp nhìn ba người họ đi xa thì hỏi – “Chúng ta …”



“Ngươi về trước đi.” Tần Hạng Liên đột nhiên đứng dậy xuống xe, lấy một con ngựa của thị vệ bên cạnh, xoay người lên ngựa, không quay đầu lại

mà đi thẳng.



Loan Cảnh Nhi ngồi trong xe ngựa, nhìn Tần Hạng Liên đi xa, mày liễu nhíu lại.



Người đánh xe là thị vệ của Tần Hạng Liên quay đầu lại hỏi nàng: “Phu nhân, về phủ sao?”



Loan Cảnh Nhi ngồi trong xe một lúc lâu. Nàng biết Tần Hạng Liên đuổi

theo Trần Thức Mi, nàng cũng muốn đi xem tột cùng là có chuyện gì, nhưng nàng không thể. Bởi vì Tần Hạng Liên thích nàng nhu thuận, biết nghe

lời.







“Đi đâu vậy?” Trần Thạch Mai ngồi đằng sau, sợ

ngã nên túm chặt lấy áo Bạch Xá. Nàng quay đầu lại nhìn Hương nhi thấy

xa xa nàng đang đuổi theo phía sau, tuy vóc dáng rất nhỏ nhưng hình như

cưỡi con lừa đó khá vững chắc, liền kêu: “Hương nhi, chậm một chút!”



Hương nhi nào dám chứ, chậm một chút là mất dấu ngay. Không biết Bạch Xá muốn làm gì nữa.



Đi một đường dài, mọi người trực tiếp ra khỏi cửa thành, lại chạy thêm một đoạn … sau đó quẹo vào một trảng rừng trúc nhỏ.



Xuyên qua rừng trúc, Trần Thạch Mai nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một ngôi miếu đổ nát.



Đến trước miếu, Bạch Xá đột nhiên dừng lại. Trần Thạch Mai để Bạch Xá

đỡ xuống lưng ngựa lập tức thấy đất trời xoay chuyển. Sau đó một lúc,

hai chân nàng mới đứng vững.



Trần Thạch Mai quay đầu lại thì thấy Hương nhi cũng gần đuổi tới nơi, Bạch Xá đã vào trong ngôi miếu đổ nát kia rồi.



Thạch Mai vẫy tay với Hương nhi. Đồng thời, nàng ngửi được một mùi hương kỳ quái.



Bạch Xá sau khi tiến vào thì đứng ở cửa, cúi đầu không biết nhìn cái

gì. Trần Thạch Mai thấy Hương nhi đã tới thì dặn nàng cẩn thận một chút

rồi cũng xoay người đi vào trong.



Trần Thạch Mai không phải

người nhát gan, nhưng khi nàng đi đến bên Bạch Xá nhìn vào trong viện,

cảnh tượng ấy vẫn khiến nàng cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng.



Nhưng không đợi Trần Thạch Mai kêu thì Hương nhi từ bên ngoài chạy vào cũng đã hét toáng lên.