Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 17 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Lục Tử Tranh đang lâm vào trong mạch tâm tư đối với bờ môi hồng nhạt của Giang Hoài Khê, cơ hồ như đang rục rịch, lại nghe thấy Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, xì xì xào xào lật người lại, nằm ở bên cạnh Lục Tử Tranh.



Lục Tử Tranh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn qua Giang Hoài Khê. Mái tóc màu đen của nàng đang tán loạn trên mặt tuyết sáng trong, bên trong sắc mặt tái nhợt mang theo vài vệt ửng hồng. Dường như đã vô cùng mệt mỏi, Giang Hoài Khê nhẹ khép hai mắt lại, Lục Tử Tranh chỉ nhìn thấy lông mi tinh tế dày đặc của nàng đang nhẹ nhàng lay động, hô hấp trầm trọng lại cấp bách. Lục Tử Tranh chỉ cảm thấy Giang Hoài Khê của giờ phút này, tựa như là tuyết nữ đi ra từ trong một mảng mênh mông tuyết trắng, cao quý thánh khiết, lại gầy yếu động lòng người.



Tầm mắt dời xuống, Lục Tử Tranh trông thấy trên quần áo của Giang Hoài Khê đã tràn đầy một mảnh tuyết trắng, chiếc quần màu đen dưới ánh đèn chiếu rọi, hiện rõ dấu ấn ươn ướt nhàn nhạt, e rằng đã sớm ướt đẫm rồi.



Lòng Lục Tử Tranh hoảng sợ, đột ngột ngồi dậy, đứng lên, giục Giang Hoài Khê: “Đứng lên, nằm vậy dễ bị cảm đấy.”



Giang Hoài Khê chậm rãi mở mắt ra, dãn lông mày nở nụ cười, chìa ra một tay: “Cơ thể tôi tê rần hết rồi, cậu kéo tôi lên đi.”



Lục Tử Tranh bán tín bán nghi, nhưng lo lắng đến nàng nằm lâu như vậy cơ thể sẽ thật sự chịu không nỗi, không thể làm gì khác hơn là vươn một tay đến kéo nàng đứng dậy. Trong chớp mắt lúc hai tay nắm lấy nhau, tim Lục Tử Tranh như bị kim đâm một thoáng, đau đớn rõ rệt. Cô tưởng rằng tay cô đã lạnh tới mức mất đi tri giác rồi, nhưng cô lại có thể từ trên tay Giang Hoài Khê, mà cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.



Cô ngày càng vội vã muốn kéo Giang Hoài Khê lên, Giang Hoài Khê chỉ lại mỉm cười nhìn cô, vẫn không hề nhúc nhích, Lục Tử Tranh đành phải dùng thêm một tay đến kéo nàng, hai tay đều dùng sức, nhưng, bởi vì dùng sức quá mạnh, dưới chân lại lảo đảo một cái, liền bị té về phía sau.



Lúc này Giang Hoài Khê lại thoáng dùng sức, vội vàng bắt được bàn tay lạng choạng của Lục Tử Tranh, cố gắng dùng lực giữ nó, Lục Tử Tranh thuận thế “ầm” một tiếng ngã xuống trên người Giang Hoài Khê, cùng lúc đó, còn có tiếng rên rỉ đau đớn của Giang Hoài Khê vang lên.



Lục Tử Tranh vùi đầu vào trước ngực Giang Hoài Khê, đầu nóng hâm hấp, mặt thì đỏ như heo quay, vừa thẹn vừa giận, lúng túng hoang mang bò lên, định chạy về hướng xa xa khác để không nhìn thấy Giang Hoài Khê nữa.



Dù cho lúc ngã xuống, Lục Tử Tranh có vật lộn chống được cơ thể bằng hai tay, giảm được sức lực, nhưng vị trí mẫn cảm của Giang Hoài Khê bị nện một phát nên vẫn rất đau. Hai hàng lông mày của Giang Hoài Khê nhíu chặt lại, chỉ thấy trên người vừa đau lại vừa lạnh, lại thấy Lục Tử Tranh trở người bò lên không nói câu nào liền càng chạy càng xa, cả sức lực để gọi cô lại cũng chẳng có.



Lục Tử Tranh xấu hổ trong lòng, cảm thấy Giang Hoài Khê bị nện một phát cũng là tự làm tự chịu, nếu nàng không trêu cô, lúc cô kéo nàng đứng dậy lại cố tình không làm bất luận động tác gì, thì cô sao mà trượt chân té ngã ở trên người nàng chứ. Cảm xúc mềm mại trên mặt vừa nãy, oh, không được nghĩ về nó nữa...



Nhưng mà, đi được mấy bước, Lục Tử Tranh liền nhớ tới lúc ngã vào trên người Giang Hoài Khê, cảm xúc lạnh buốt trên mặt hình như không phải giả, quần áo của nàng, e rằng cũng đã ướt đẫm rồi. Tâm chìm xuống, bước chân cũng chậm lại.



Không còn thời gian để bận tâm cái khác, Lục Tử Tranh quay người lại, bước nhanh tới bên cạnh Giang Hoài Khê, ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói: “Hoài Khê, đừng nghịch nữa, mau đứng dậy rồi đi vào tắm nước nóng, đổi thân quần áo khác đi.”
Giang Vong gật gật đầu: “Vậy tôi đi về trước.” Lúc xuống lầu, cô ta lại bổ sung: “Tiểu thư bảo tôi đưa cô một ít thuốc chống cảm, lát nữa vú Trương sẽ đưa thuốc đến trong phòng cô.” Đang lúc nói chuyện, cô ta lại quay đầu mà thắm thiết nhìn Lục Tử Tranh một chút.



Lục Tử Tranh nhìn không rõ vẻ mặt của cô ta, tựa như ước ao, tựa như cô đơn, lại tựa như bi thương...



Khi vú Trương đưa thuốc lên lầu, Lục Tử Tranh đã lên giường tựa vào trên gối đầu, thấy vú Trương gõ gõ cửa bưng nước đi vào, Lục Tử Tranh vội vã xuống giường hai tay tiếp nhận thuốc và nước, dịu dàng nói cám ơn.



Vú Trương đứng nhìn cô uống thuốc, cảm khái rằng Lục Tử Tranh thật là dung mạo xuất chúng, khí chất lỗi lạc, dáng vẻ khiến ai cũng yêu thích. Nhưng mà bà vẫn có chút không vui, cái gì cũng tốt hết, thế sao lại không biết đau lòng tiểu thư chứ, lại còn cùng con bé hồ đồ như vậy.



Lục Tử Tranh không biết lời oán thầm trong lòng của vú Trương, uống thuốc xong đưa ly nước lại cho vú Trương, lại thêm một tiếng cám ơn dịu dàng.



Vú Trương muốn nói lại thôi, Lục Tử Tranh dĩ nhiên nhận ra được, nhưng cuối cùng vú Trương chỉ lại dặm chân, cầm ly yên tĩnh lui về. Có mấy lời, sợ là còn chưa tới phiên bà nói đâu, thôi vậy thôi vậy.



Lục Tử Tranh tắt đèn, nằm ở trên giường, nhớ đến đôi mắt mang theo thâm ý của Giang Vong, lời muốn nói lại thôi của vú Trương, ở đáy lòng lẩm bẩm ghi nhớ “Giang bảo”, im ắng thở dài một hơi.



Người ngoài mà còn cưng chiều như vậy, Giang ba Giang mẹ thì thế nào đây? Nhà họ Giang danh môn vọng tộc, e rằng người bình thường cũng khó vào được trong mắt bọn họ, huống chi, huống chi là...



Lục Tử Tranh không dám nghĩ đến đoạn sau, cũng biết rằng bản thân mình không nên nghĩ tiếp, bản thân Giang Hoài Khê nên có một người chồng xứng đôi với cô ấy, như mình có thể lấy thân phận bạn bè mà đứng ở bên cạnh cô ấy, không xa không gần làm bạn một đời một kiếp, đã là rất may mắn rồi. May mà tâm tư của cô đã dừng lại, nhắm mắt vào, toàn tâm toàn ý đi vào giấc ngủ.



Không biết qua bao lâu, loáng thoáng như nghe thấy được xa xa truyền đến một tiếng chuông vang, biểu thị đã tới 0 giờ. Trong lúc mơ hồ đó, dưới đáy lòng Lục Tử Tranh đọc một câu: Ngày 26 tháng 12...



Sau đó, cũng không có sau đó...



Lời tác giả: Lục Tử Tranh vẫn cảm thấy, làm bạn bè sẽ dài lâu hơn so với làm người yêu. Cô có khi sẽ hồi tưởng lại quá khứ của mình, đều sẽ nghĩ rằng, nếu như khi đó không nói ra câu “mình thích cậu”, có phải là sẽ không có nhiều chuyện bất kham nhiều như vậy. A, liên hệ với lúc trước, mọi người có đoán được kỳ thực Liên Huyên cũng không phải là mối tình đầu của Lục Tử Tranh không?? (^? ^*)