Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 36 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Ở bệnh viện, Giang Hoài Khê phát sốt liên tục hai ngày trời, đến ngày thứ tư, nhiệt độ cuối cùng mới về lại bình thường. Nàng vẫn luôn nhớ đến lời Lục mẹ nói với nàng, muốn tán gẫu với nàng đôi chút. Giang Hoài Khê không rõ cụ thể Lục mẹ muốn tán gẫu gì với nàng, nhưng nàng đại khái đoán được, e rằng không phải giải sầu đơn giản về chuyện nhà cửa gì, chắc là có quan hệ đến chuyện mấy ngày trước nàng từ chối Tử Tranh. Nghĩ tới đây, đôi mắt của nàng buồn bã, đau khổ nhắm mắt lại, dần dần thất thần.



Tới gần buổi trưa, Giang Hoài Khê xuống giường thay đổi quần áo, chỉnh đốn bản thân đôi chút, liền xách túi ra cửa phòng bệnh chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. Giang Vong đến kiểm tra phòng, ngạc nhiên mà định ngăn cản Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê lại lạnh nhạt nói: “Không phải cô nói tôi hạ sốt rồi sao, hai ngày nữa có thể xuất viện, hôm nay vừa dịp là ngày thứ hai.”



Một tay Giang Vong đút ở trong áo blouse, một tay ôm sách lấy từ trong nhà Giang Hoài Khê định chuẩn bị cho Giang Hoài Khê giải buồn, cau mày nhìn Giang Hoài Khê, không vui nói: “Cô thật sự là bệnh nhân không phối hợp nhất tôi từng thấy.”



Giang Hoài Khê đưa tay giật cuốn sách Giang Vong mang cho nàng, cười nhạt bảo: “Cám ơn, cô thực sự là bác sĩ tri kỷ nhất tôi từng thấy.”



Giang Vong nhíu mày nói: “Cho nên? Cô xúc động muốn ở lại?”



Giang Hoài Khê xoay người rời đi, để cho cô một bóng lưng ung dung: “Không hề, tôi vẫn phải rời khỏi. Chúc bác sĩ Giang hôm nay công tác vui vẻ.”



Hai tay Giang Vong đút vào trong túi áo blouse, tựa ở trên tường, nhìn bóng lưng Giang Hoài Khê, lắc đầu bất đắc dĩ.



Buổi trưa Giang Hoài Khê ăn cơm ở nhà mình, phỏng đoán Lục mẹ còn chưa bắt đầu giấc ngủ trưa, liền gọi điện thoại cho Lục mẹ, nói cho bà biết buổi tối dự định đi qua quỵt cơm, hỏi Lục mẹ có thết đãi hay không.



Dĩ nhiên là Lục mẹ vui vẻ đáp ứng, cười đáp bảo: “Đương nhiên thết đãi, dì đã trông mấy ngày rồi, cầu còn không được, buổi tối làm cho con canh cá chình con thích ăn, mấy ngày trước dì thấy sắc mặt con có vẻ không tốt lắm, vừa vặn bồi bổ thân thể cho con.”



Giang Hoài Khê kinh ngạc với quan sát tỉ mỉ của Lục mẹ, hơi cảm động đáp: “Dạ, cám ơn dì.”



Lục mẹ từ ái nói: “Cám ơn gì chứ, người một nhà không nói hai lời.”



Hơn ba giờ chiều Giang Hoài Khê bèn trang điểm để che lấp vẻ bị bệnh của mấy ngày liên tiếp, mang theo một ít vật bổ kiện vị đến cửa tìm Lục mẹ. Nàng nghĩ qua giờ này, còn có thể giúp Lục mẹ làm trợ thủ cùng nhau chuẩn bị cơm tối.



Đến cửa nhà Lục mẹ, Giang Hoài Khê đưa tay vừa định nhấn chuông cửa, bỗng phát hiện cửa đang khép hờ. Tâm trạng Giang Hoài Khê hơi nghi hoặc một chút, bình thường có mỗi mình Lục mẹ ở đây, vì an toàn, cửa xưa nay đều đóng kín. Nàng nhíu nhíu mày, suy đoán có phải là cố ý để cửa cho mình hay không.
Nhưng không ngờ, di động vừa tới trên tay Giang Vong không bao lâu, đột nhiên lại chấn động lên.



Thân thể Giang Hoài Khê lập tức bắn lên, túm lấy di động trong tay Giang Vong hỏi: “Tử Tranh à?”



Đầu kia điện thoại là thanh âm khiến nàng hồn khiên mộng nhiễu, trả lời nàng lại: “Ừ.”



Trong lúc nhất thời, nàng lại hơi không mở miệng được.



Sao bây giờ, Tử Tranh của nàng, phải chịu đựng thế nào đây. Nàng nghĩ đến khuôn mặt thút thít của Lục Tử Tranh, ánh mắt tuyệt vọng, lại cảm thấy rất đau lòng, rất sợ hãi.



Nhưng mà, cuối cùng, nàng vẫn cố ổn định thanh âm nói cho cô biết: “Tử Tranh, cậu còn ở Nhật Bản sao? Về trước đi, dì, dì ấy bệnh nặng, hiện tại đang cấp cứu, bác sĩ báo rằng bệnh tình nguy kịch...”



Sau vài giây im lặng đáng sợ bên đầu kia di động, mới truyền đến giọng nhẹ nhàng khó nghe thấy của Lực Tử Tranh: “Chờ tôi, tôi đến ngay.” Dứt lời, điện thoại đã dập máy rồi.



Một tay Giang Hoài Khê nâng di động, một tay bóp mũi lại mạnh mẽ hít một hơi, khống chế khiến mình không rơi lệ.



Cửa phòng cấp cứu rốt cuộc mở ra, chủ nhiệm Uông đi ra, Lục mẹ được đẩy vào phòng ICU, Giang Hoài Khê vội vàng đứng dậy bước lên nghênh tiếp.



Chủ nhiệm Uông đưa tay vỗ vỗ vai Giang Hoài Khê, thở dài nói: “Người thì ta đã tạm thời giúp con cứu về rồi, nhưng sợ là... Haiz, người nhà của bà ấy đâu?”



Giang Hoài Khê suy sụp tinh thần mà cúi thấp đầu, trả lời một cách trầm thấp: “Đang chạy đến đây.”



Chủ nhiệm Uông lắc lắc đầu, than thở: “Các con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt...”