Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 37 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Hơn hai giờ sáng, Lục Tử Tranh mới đến được bệnh viện. Trên người cô chỉ mặc một cái áo len ít ỏi, sợi tóc ngổn ngang, sắc mặt trắng bệch, hai mắt hiện đầy tơ máu. Đứng trước cửa sổ trong suốt phòng ICU, Lục Tử Tranh nhìn chằm chặp Lục mẹ trên giường bệnh, thanh âm mang theo run rẩy khó cảm nhận được hỏi Giang Hoài Khê: “Bác sĩ nói thế nào?”



Giang Hoài Khê đứng phía sau Lục Tử Tranh, đau lòng mà nhìn dáng vẻ cắn môi giả vờ kiên cường của cô, do dự không đành lòng nói cho cô biết, chỉ qua loa lấy lệ nói: “Bác sĩ nói cụ thể còn phải chờ tỉnh lại rồi mới làm kiểm tra tỉ mỉ.”



Đột nhiên Lục Tử Tranh quay đầu lại, chăm chú mà nhìn chằm chằm Giang Hoài Khê, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh lẽo: “Hoài Khê, nói cho tôi biết, đừng gạt tôi...”



Giang Hoài Khê ngẩn ra, hít một hơi, trầm mặc nửa ngày, mới khàn giọng nói thật: “Ung thư dạ dày thời kỳ cuối, bảo chúng ta cần... Phải chuẩn bị tâm lý thật tốt...”



Cả người Lục Tử Tranh run rẩy một hồi, thân thể đứng không vững lung lay lùi lại mấy bước, đưa tay vịn vào trên kính phòng ICU, trong phút chốc, nước mắt liền tràn ra vành mắt, lã chã rơi xuống.



Giang Hoài Khê thấy dáng vẻ kia của Lục Tử Tranh, mắt cũng đỏ ửng. Nàng khịt khịt mũi, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình khoác lên trên người phong phanh của Lục Tử Tranh, xoay chuyển thân thể, đi xa vài bước, gọi điện thoại, bảo người ta đưa chút đồ ăn tới đây. Sau đó, trở về đến bên cạnh Lục Tử Tranh, đứng ở sau lưng cô, yên lặng mà ở bên cô. Vào giờ phút này, tất cả an ủi, đều có vẻ cứng nhắc vô lực như thế.



Cơm đưa tới rồi, Giang Hoài Khê mở hộp cơm ra, lấy đũa cùng cái muỗng đưa cho Lục Tử Tranh: “Ăn một chút đi.”



Lục Tử Tranh lại không đưa tay tiếp nhận, lắc lắc đầu biểu thị không đói bụng.



Giang Hoài Khê liền buông đũa xuống, múc một muỗng cơm đưa tới bên miệng Lục Tử Tranh.



Lục Tử Tranh nghiêng đầu nhìn Giang Hoài Khê, ánh mắt nặng trĩu, Giang Hoài Khê phân biệt không ra ý tứ trong đó.



Hồi lâu, Lục Tử Tranh rốt cuộc mở miệng ăn vào.



Thế là, Giang Hoài Khê bèn lập tức lại múc một muỗng canh đưa tới.



Lục Tử Tranh há mồm uống xong, sau đó bèn đưa tay nhận lấy cái muỗng cùng hộp cơm, cúi đầu, qua loa ăn vài miếng, rồi lại đẩy về cho Giang Hoài Khê.



Giang Hoài Khê không định miễn cưỡng cô nữa, chỉ để cơm xuống, tự mình cầm cái muỗng, cũng qua loa mà uống vào vài ngụm canh.



Các cô cùng nhau chờ đến trời sáng, Giang Hoài Khê bảo người ta mua đồ dùng hàng ngày thường dùng, mang theo quần áo sạch sẽ cùng điểm tâm đến đây, kéo Lục Tử Tranh đến phòng bệnh nàng thường dùng bên cạnh để rửa mặt. Lục Tử Tranh vốn không đồng ý rời khỏi, Giang Hoài Khê bình tĩnh nói: “Cậu cũng không muốn dì lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cậu thế này đúng không?”



Lục Tử Tranh mới bất đắc dĩ mà rời khỏi.
Nói xong, Lục Tử Tranh cũng không để ý kinh ngạc của Kỷ Dao, từ trong ví lấy một tờ tiền ra ném vào trước mặt Kỷ Dao, coi như tiền cafe, sau đó cầm ví không quay đầu lại mà bước ra ngoài.



Dọc đường rời đi, Lục Tử Tranh vẫn nhịn không được rơi xuống một hạt nước mắt, nhưng cô lập tức liền lau khô, chửi rủa bản thân, vì loại người đủ cách đùa bỡn mình như vậy, không có chút đáng giá nào.



Nhưng cô vẫn cảm thấy thương tâm khó chịu, tại sao cam kết của mọi người đều có phân lượng nhẹ nhàng như vậy, lẽ nào, cái gọi là cam kết, thật sự đều là tên lừa đảo nói cho kẻ ngu si nghe sao? Cô ghét tên lừa đảo, nhưng căm ghét bản thân, vậy mà lại là một kẻ ngu si...



Cô vừa ngồi trên taxi về bệnh viện, liền nhận được điện thoại của Giang Hoài Khê, thanh âm của Giang Hoài Khê, hoảng loạn lại luống cuống: “Tử Tranh, mau về đi, dì lại đưa vào phòng cấp cứu rồi.”



Trong nháy mắt đó, Lục Tử Tranh cảm giác lỗ tai mình bị thanh âm không lớn của Giang Hoài Khê, vang lên ong ong chấn động, di động từ bên tai lướt xuống chỗ ngồi xe.



Đến bệnh viện, vừa xuống xe, Lục Tử Tranh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng phòng cấp cứu, thời điểm xa xa chạy về phía Giang Hoài Khê, lỗ tai lại nghe thấy bác sĩ đi ra nói với Giang Hoài Khê rằng: “Bảo người nhà làm chuẩn bị đi...”



Một giây sau, Lục Tử Tranh liền mất đi khí lực toàn thân, té ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo của bệnh viện.



Giang Hoài Khê nghe đươc tiếng vang to lớn, liếc mắc thấy Lục Tử Tranh đang ngã nhào xuống đất, bước nhanh chạy đến đưa tay định kéo lên, nhưng không biết khí lực lớn của Lục Tử Tranh đến từ đâu, đột nhiên đẩy Giang Hoài Khê đến lảo đảo, co quắp ngồi trên mặt đất.



Từ khi Lục mẹ nằm viện tới nay, Lục Tử Tranh vẫn ẩn nhẫn đau đớn và oan ức của mình, rốt cuộc vào giờ phút này đều bạo phát ra. Cô khóc đến thở không ra hơi, khàn giọng rống nhẹ Giang Hoài Khê: “Cút đi, cô cút đi, không phải các người đều gạt tôi sao? Đều muốn rời khỏi tôi, không phải là không cần tôi sao? Đều cút hết đi, đừng xen vào tôi...”



Giang Hoài Khê sít môi đỏ mắt yên lặng mà một tay chống đỡ ngồi dậy, không thèm liếc mắt nhìn mu bàn tay xước rách da, nhẫn nhịn đau đớn, khập khễnh đi tới trước mặt Lục Tử Tranh, ngồi xổm xuống, đau lòng mở hai tay ra, ôm Lục Tử Tranh vào trong lòng. Thanh âm của nàng, đồng dạng khàn khàn, nhưng dịu dàng dị thường: “Tử Tranh, đừng sợ, đừng sợ, tôi ở đây...”



Lục Tử Tranh giãy giụa xô đẩy định thoát khỏi ôm ấp Giang Hoài Khê, khóc lóc tố cáo bảo: “Không phải cô cũng không cần tôi sao? Không phải cô nói chỉ có thể làm bạn tốt sao? Tại sao còn phải đối tốt với tôi như vậy, dù sao cuối cùng cô cũng không cần tôi...”



Nhưng Giang Hoài Khê lại ôm thật chặt cô, không định buông tay ra, Lục Tử Tranh cảm giác được, trên cổ của mình, có chất lỏng lạnh lẽo, xuôi theo chảy xuống.



Dần dần, Lục Tử Tranh cũng không giãy dụa nữa, yên tĩnh lại, yếu ớt mà tựa vào trong lồng ngực Giang Hoài Khê, mặc ý Giang Hoài Khê, ôm thật chặt mình...



Chú thích:



[1] Phật có tám khổ: 1. Sinh, 2. Lão, 3. Bệnh, 4. Tử, 5. Ghét mà phải gặp hàng ngày (oán tăng hội), 6. Yêu nhau mà chia lìa nhau (ái biệt ly), 7. Cầu mà không được (cầu bất đắc), 8. Buông không được (phóng bất hạ).