Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 67 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Ngoài cửa sổ, bóng đêm nặng nề, Giang Hoài Khê ôm gối ngồi ở bệ cửa trên ghế sofa, nghiêng đầu, nhìn đêm khuya đã lâm vào thành phố yên tĩnh, nhìn đèn đòm sáng chấm như sao còn sót lại của những ngôi nhà nào đó, vẻ mặt, so với bóng đêm còn tịch mịch hơn.



Không biết, không có nàng bên cạnh, liệu Tử Tranh sẽ mất ngủ không?



Gió thổi vào từ cửa sổ nửa mở, mang đến ý lạnh man mác, kích thích đến đau đớn của thần kinh Giang Hoài Khê hơn, bất giác, khiến lông mày nàng càng nhíu chặt hơn, ôm chặt hai chân, vùi mặt vào đầu gối.



Một lần lại một lần, nàng hồi tưởng lại lúc sẩm tối Lục Tử Tranh đã nói với nàng "có người nhà càm ràm quan tâm, có nhà có thể đi về, cảm giác thật tốt, nếu như có thể mãi như vậy thì tốt rồi", trong vẻ mặt ngập đầy hạnh phúc ngọt ngào và ngóng trông, còn cả khi đó, trái tim của mình bởi vì vui sướng hạnh phúc của Lục Tử Tranh mà sinh ra cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.



Trong đầu, vang lên theo cảnh tượng này chính là, nỗi ác mộng vẫn quấn quít lấy nàng của nhiều năm qua, nàng nghe trộm được bác sĩ điều trị chính thẳng thắn khẳng định với cha mẹ nàng rằng "Dù cho bây giờ phẫu thuật thành công, số tuổi thọ vẫn sẽ có ảnh hưởng, nếu bình phục tốt, có lẽ sẽ đạt đến 50". Bàn tay ôm hai chân mình của Giang Hoài Khê, dần dần níu chặt, cẳng chân bị víu, mang máng xuất hiện vết xanh tím.



Một người ngay cả tương lai mình cũng không thể bảo đảm, nói cho cùng thì vẫn không có tư cách theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, cuối cùng, vẫn là khi không đi liên lụy người khác mà thôi.



Lúc rời đi, Liên Huyên chất vấn nàng: "Giang Hoài Khê, cô đang sợ cái gì?"



Câu nói này, rất nhiều người đã từng hỏi nàng, bao gồm cả bản thân nàng, cũng từng hỏi bản thân mình vô số lần, Giang Hoài Khê, rốt cuộc cô đang sợ điều gì?



Kỳ thực, đáp án là rõ ràng thế kia mà.



Ngoài Lục Tử Tranh ra, nàng còn gì để quan tâm chứ, còn gì để sợ hãi chứ.



Sợ Lục Tử Tranh hối hận, sợ Lục Tử Tranh đau lòng, sợ Lục Tử Tranh khổ sở, sợ Lục Tử Tranh thất vọng, sợ nhất, chính là nhìn thấy nước mắt của Lục Tử Tranh.



Vất vả lắm, nàng mới khiến Lục Tử Tranh vui vẻ được một chút, vất vả lắm, nàng mới khiến Lục Tử Tranh đối với cuộc sống lại lần nữa có một chút tự tin, vất vả lắm, nàng mới cho Lục Tử Tranh một gia đình lần nữa, nàng phải nói với Lục Tử Tranh rằng đời lại mở thêm một trò đùa với hai người thế nào đây, chẳng nhẽ nàng lại phải cho cô thêm một đòn nghiêm trọng nữa sao?



Nàng phải nói với Lục Tử Tranh thế nào bây giờ, xin lỗi, tôi vẫn đang lừa cậu, thật ra, tôi sớm biết tôi không cho cậu nổi một thiên trường địa cửu.


Lục Tử Tranh chần chờ chốc lát, vẫn tuân theo lựa chọn của lòng, gật gật đầu, nói: "Tôi muốn, chúng ta cùng đi nhé."



Giang Hoài Khê nghe được từ "cùng đi" này, lòng như bị kim đâm một hồi, thoáng chốc có đau đớn chậm rãi ửng lên. Nàng giả vờ như không có gì xảy ra, ngón trỏ víu nhẹ vào kính bàn trà, tiếp tục nói: "Có điều, thân thể trước đây của tôi không tốt cho lắm, cả hồi lâu vẫn chưa đi kiểm tra, không biết tới lúc kiểm tra sức khoẻ sẽ có vấn đề gì hay không. Vì thế, tôi định sẵn trước lúc đi, tự mình đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một lần trước, đúng lúc kiểm tra xem thân thể có chỗ nào không ổn hay không, rồi nhân tiện có thời gian chậm rãi cải thiện trước luôn, cậu đi cùng tôi có được không?"



Lục Tử Tranh chưa từng phiền muộn vì thân thể mình bao giờ, vì thế cũng không rõ, kiểm tra sức khoẻ nhập học nghiên cứu sinh cần kiểm tra cái gì, nghiêm ngặt hay không, bệnh gì sẽ ảnh hưởng nhập học, chỉ là nghe Giang Hoài Khê nói như thế, cũng cảm thấy có chút lý lẽ, lại nghe được có thể biết những chỗ cần cải thiện của thân thể Giang Hoài Khê, liền lời nghe lẽ phải mà gật đầu đáp ứng nói: "Được."



Giang Hoài Khê do dự chốc lát, nói: "Kể ra, cậu có lẽ cũng rất lâu không kiểm tra thân thể rồi nhỉ, nếu cùng đi, thì đồng thời làm kiểm tra luôn đi."



Lục Tử Tranh hiển nhiên không có dị nghị, gật gật đầu.



Giang Hoài Khê không chút biến sắc mà thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, hít một hơi, tiếp tục tiến lên: "Vậy, ngày mai chúng ta đi nhé, vậy thì qua mấy ngày nữa là sẽ có báo cáo kiểm tra, nếu không có gì đáng ngại, chúng ta có thể mau chóng xuất phát rồi."



Lục Tử Tranh hơi hơi kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Giang Hoài Khê vội vã thế này. Nhưng cô hơi suy tư, cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, cô cũng không có lý do gì để phản đối, không phải sao? Thế là, cô mỉm cười, gật gật đầu đáp ứng.



Lục Tử Tranh chống khuỷu tay trên bàn trà, một tay chống cằm, nhìn Giang Hoài Khê, tựa như nghĩ tới điều gì, cười có mấy phần thoải mái và gian trá, nói với Giang Hoài Khê: "Hoài Khê, tôi thấy hình như cậu được toại nguyện rồi, sau cùng, dường như tôi vẫn là bị cậu bao nuôi nhỉ." Hiển nhiên, Lục Tử Tranh là nhớ tới lần gặp mặt chính thức đầu tiên của hai người.



Tâm tư Giang Hoài Khê nặng nề, nhìn miệng cười không buồn không lo của Lục Tử Tranh, con ngươi ảm đạm, nhưng vẫn kiên cường giương ý cười lên, dùng cười nhẹ để phủ định: "Cậu đây không phải là oan uổng người khác sao? Tôi cho cậu danh phận đàng hoàng mà."



Lục Tử Tranh không nhịn được bật cười, cười phụ họa bảo: "Dạ dạ dạ, là em sai rồi."



Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Tử Tranh, nàng ở đáy lòng hỏi mình:



Nàng gặp phải Lục Tử Tranh, là chuyện may mắn nhất đời này của nàng. Mà Lục Tử Tranh gặp phải nàng, đến tột cùng là may mắn hay là bất hạnh?



Chung quy, nàng vẫn sai rồi sao?