Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 68 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Sáng hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, Lục Tử Tranh liền cùng Giang Hoài Khê đến bệnh viện kiểm tra thân thể.



Mặc dù Giang mẹ cảm thấy có hơi kỳ quái đối với chuyện trong lúc mấu chốt này Giang Hoài Khê lại đi kiểm tra thân thể, nhưng bởi Giang Hoài Khê miệng mồm kỹ càng, cứ chắc chắn là không sao, hơn nữa vì hôm sau là chuyện đính hôn của Giang Hoài Xuyên, bà nhất thời không rảnh để đuổi sát không buông đối với việc này, nên không hỏi nhiều, chỉ âm thầm ghi vào trong lòng, chờ nào hết bận xong, bà phải kỹ lưỡng tra hỏi thêm nữa.



Đến bệnh viện, Giang Hoài Khê liền y theo ước hẹn với chủ nhiệm Uông trong cuộc gọi buổi sáng, đi tìm ông, mang Lục Tử Tranh trước làm kiểm tra thân thể như nàng hôm qua, để xác định Lục Tử Tranh có bị lây nhiễm hay không. Vì để cho lòng Lục Tử Tranh không sinh nghi, Giang Hoài Khê bèn về văn phòng trước, chỉ nói với Lục Tử Tranh rằng hai người tách ra kiểm tra, tiết kiệm thời gian. Nhắn nhủ cô làm kiểm tra xong thì hội hợp ở văn phòng chủ nhiệm.



Chủ nhiệm Uông dẫn Lục Tử Tranh kiểm tra mục chức năng phổi xong, liền giao Lục Tử Tranh cho bác sĩ khác, mang theo kết quả kiểm tra về thông báo Giang Hoài Khê trước. Lúc đẩy cửa vào, ông thấy Giang Hoài Khê đang ngồi ở trước bàn làm việc của ông, chắp tay trước ngực, ngón cái chống cằm, dáng vẻ thấp thỏm cau mày.



Ông khép cửa lại, trên mặt có nụ cười vui mừng.



Giang Hoài Khê thế này mới có vẻ của người trẻ tuổi chứ.



Quan hệ cá nhân của ông và cha của Giang Hoài Khê rất tốt, ông là người xem Giang Hoài Khê trưởng thành. Ông đã thấy dáng vẻ già cỗi dửng dưng như người sắp chết của Giang Hoài Khê thuở nhỏ, tuy rằng phần nhiều mọi người đều khen Giang Hoài Khê hiểu chuyện, nhưng ông lại không cho là thế. Con nít thì nên có dáng vẻ của con nít, tâm tư nặng như vậy, làm gì có thể sống vui vẻ được? Không có bận lòng, không có sợ hãi, vậy thì làm sao mà có kiên trì để cắm rễ vào cái thế giới này được?



Hồi trước, thật ra ông vẫn luôn lo lắng sợ hãi rằng một ngày, Giang Hoài Khê nói không là liền không (không muốn sống). Lại nào ngờ, mấy năm qua đây, Giang Hoài Khê lại một năm so với một năm càng khỏe lên, cả người, cũng một năm so với một năm phấn chấn lên. Chuyện, hình như chầm chậm bắt đầu phát triển về hướng tốt, mà then chốt khiến tất cả những thứ này thay đổi, hẳn là cô bé được mang đến vào sáng sớm kia.



Chủ nhiệm Uông vừa khép cửa lại, Giang Hoài Khê liền đột nhiên hồi thần lại từ trong ưu tư, tay trái đẩy mặt bàn một cái, liền đứng lên, vẻ mặt mang theo chút bất an cùng chờ mong quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm Uông.



Chủ nhiệm Uông nở nụ cười yên lòng đáp lại nàng, giơ tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc xuống, ra hiệu bảo nàng yên tâm ngồi xuống, lúc này Giang Hoài Khê mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi lại trên ghế.



Chủ nhiệm Uông giải thích, từ bản kiểm tra trước mắt, Lục Tử Tranh tất cả bình thường, lá phổi không có bất cứ dị thường nào, các mục kiểm tra máu cũng không có vấn đề.




Do thang máy không có ai đi ra, càng không có ai nhấn phím, cửa sắp khép lại lần nữa. Trong lúc tầm mắt của hai người càng ngày càng hẹp, Lục Tử Tranh và Liên Huyên rốt cuộc đều phản ứng lại, không hẹn mà cùng đưa tay nhấn phím "mở cửa".



Lục Tử Tranh chậm rãi đi ra thang máy, đứng lại ở cạnh Liên Huyên, lễ phép lại khách khí chào hỏi: "Liên tổng, thật là đúng dịp, đã lâu không gặp." Sau đó, từng bước từng bước vững vàng mà đi về phía sảnh yến khách.



Liên Huyên đi theo sau Lục Tử Tranh, nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh hỉ, xuất hiện thất vọng mang máng. Nàng ta cắn răng, đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay của Lục Tử Tranh, bước chân Lục Tử Tranh dừng lại, lúc Lục Tử Tranh quay đầu lại nghi hoặc nhìn nàng ta, nàng ta chợt nở nụ cười ngọt ngào, lời nói dịu dàng lại nghiêm túc: "Tử Tranh, đêm nay mình vẫn luôn ở phòng 1314 chờ cậu, mình có chút chuyện muốn nói với cậu, khi nào cậu rảnh thì tới tìm mình một lát được không?"



Vẻ mặt Lục Tử Tranh thản nhiên đánh giá cô gái xinh đẹp vui vẻ trước mắt này, tựa như muốn nhìn rõ nghiêm túc trong vẻ mặt của nàng ta là chân thật hay giả tạo. Một lúc lâu, cô quay thân lại, nhàn nhạt từ chối: "Xin lỗi, tối tôi có lẽ sẽ rất bận." Cô lắc nhẹ cánh tay, định tránh thoát khỏi tay Liên Huyên.



Liên Huyên lại không chịu bỏ ra, tăng thêm chút sức lực, kéo Lục Tử Tranh lại, trong thanh âm tràn đầy bi thương, khẩn cầu: "Tử Tranh, hãy cho mình một chút thời gian có được không, không làm chậm trễ cậu quá lâu đâu..."



Trong tròng mắt nàng ta tràn đầy chờ mong cùng khẩn cầu, nói lắp mà nhìn Lục Tử Tranh, cánh tay túm lấy Lục Tử Tranh, trước sau không dám thả lỏng.



Hai người các cô đứng giằng co ở cửa thang máy, thang máy lại tới thêm chuyến nữa, khách khứa qua lại đều không khỏi mà quăng tầm mắt tò mò về hướng các cô.



Lục Tử Tranh ác cảm với tình cảnh bị vây xem như vậy, lại địch không lại cầu xin và kiên trì của Liên Huyên, cuối cùng, cô nhẹ nhàng chậm chạp, gật đầu xuống, đáp ứng Liên Huyên.



Chú thích:



[1] Thí nghiệm PPD: (Tuberculin Skin Test) Thí nghiệm là tiêm một lượng rất nhỏ tuberculin vào trong da (lớp mô liên kết ở trên lớp mỡ), phản ứng da với Tuberculin là một phản ứng cần thiết để chẩn đoán nhiễm lao.