Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 78 : [Chính văn hoàn]

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Lúc chập tối, Giang mẹ nghe ngóng tất cả từ phía Giang Hoài Xuyên, vừa cảm động lại đau lòng. Bà vội vã chuẩn bị cơm tối, gấp rút chạy vội tới bệnh viện để muốn gặp Lục Tử Tranh.



Nhưng mà, bà hừng hực chạy tới bệnh viện rồi, đẩy cửa ra mới phát hiện, Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê đều không ở trong phòng bệnh. Bà hơi suy tư, để cơm nước xuống, đi đến phía cửa sổ ngó xuống dưới. Đúng như dự đoán, bà liếc mắt liền nhận ra Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh từ hoa viên nhỏ của bệnh viện đi ra, hai người đang tản bộ trở về.



Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh sánh vai đi dọc theo hoa viên, Lục Tử Tranh đi ở phía rìa ngoài của Giang Hoài Khê, hơi ngước đầu mỉm cười nhìn về phía Giang Hoài Khê. Một tay cô cẩn thận mà giúp Giang Hoài Khê cầm bình dẫn lưu, một tay khác, đang sống động huơ huơ ở trên không trung, như đang ra dấu cho Giang Hoài Khê gì đó.



Giang mẹ nhìn thấy, bàn tay của Giang Hoài Khê vẫn nắm lấy cánh tay của Lục Tử Tranh. Giang Hoài Khê hơi nghiêng đầu nghe Lục Tử Tranh nói chuyện, chân mày khóe mắt, là ý cười thoải mái mà gần một tháng qua bà chưa từng thấy. Giang mẹ nhìn nhìn, không cầm được vành mắt cũng đỏ ửng, khóe môi cong cong.



Chỉ chốc lát sau, Giang mẹ liền nghe thấy ngoài cửa vang lên thanh âm lạnh lùng quen thuộc của Giang Hoài Khê, nàng dửng dưng nói với Lục Tử Tranh: "Dựa vào biểu hiện hôm nay của cậu, tôi cũng không dám cho cậu lần sau đi ở rìa ngoài bảo vệ tôi nữa đậu."



Hai người đang tản bộ ở hoa viên, không hiểu sao, Lục Tử Tranh tự nhắc đến trước đây có xem qua những chuyện khi yêu nhau mà bạn trai đã làm khiến bạn gái cảm động, bên trong có một cái là, lúc đi trên đường đều đi ở phía ngoài. Hai mắt Lục Tử Tranh liền óng ánh mà nhìn Giang Hoài Khê theo thói quen đi ở rìa ngoài, cười híp mắt bảo: "Tôi phát hiện, khi chúng ta bên nhau, hầu như đều là cậu đi ở phía ngoài tôi."



Giang Hoài Khê nhìn cô, hơi sững sờ, khóe môi có nụ cười nhẹ cong lên, hỏi: "Thế thì?"



Lục Tử Tranh nháy mắt một cái, cười nói: "Không thế thì gì hết, chỉ là tôi chợt nghĩ đến thôi. Oh, thế này đi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta thay đổi vị trí, đến lượt tôi bảo vệ cậu." Noi xong, cô trần đầy phấn khởi mà đổi vị trí với Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê có chút buồn cười với ý nghĩ đột ngột của cô, nhưng vẫn bất đắc dĩ chiều theo.



Nhưng mà, chưa từng nghĩ rằng, đường về phòng bệnh nội trú chỉ có trăm mét, Lục Tử Tranh cũng giải quyết không xong. Đến chập tối là giờ cao điểm đưa thức ăn ngoài, có rất nhiều xe đạp điện chạy đi chạy lại. Lục Tử Tranh cầm bình dẫn lưu của Giang Hoài Khê, chỉ huy hướng đi cho Giang Hoài Khê. Xe rẽ trái, Lục Tử Tranh cũng kéo Giang Hoài Khê rẽ trái, xe rẽ phải, Lục Tử Tranh cũng đúng lúc kéo Giang Hoài Khê rẽ phải. Cuối cùng, Giang Hoài Khê vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa tay kéo lại cánh tay của Lục Tử Tranh, dẫn Lục Tử Tranh đi.



Lục Tử Tranh nghe được bất mãn của Giang Hoài Khê đối với cô, vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa ngại ngùng cười nói: "Hôm nay là bất ngờ, ai biết sao bọn họ tâm ý tương thông với tôi đến vậy, cũng không phải là lỗi của tôi hết bộ..."



Giang Hoài Khê bất đắc dĩ, vừa định phản bác cô, Lục Tử Tranh lại trước một bước đã mở miệng, gọi: "Dì..."



Lúc này Giang Hoài Khê mới phát hiện, Giang mẹ đang trong phòng bệnh chờ hai người các cô.



Giang mẹ tiến lên vài bước, một tay kéo tay Lục Tử Tranh qua, một tay nhẹ nhàng vuốt đầu Lục Tử Tranh, dịu dàng từ ái nói: "Con ngoan, không có gì thì tốt rồi, không có gì thì tốt rồi, lần sau không cho xung động như thế nữa."



Bà nghe Giang Hoài Xuyên nói chuyện sáng sớm, trong lòng một trận lại một trận sợ hãi, vì Giang Hoài Xuyên không tận sức khuyên can cô, tức khắc bị bà phê bình đến máu chó đầy đầu.



Lục Tử Tranh xấu hổ gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Dì, xin lỗi, khiến dì lo lắng."



Giang mẹ lắc lắc đầu, than thở nói: "Đâu, là dì có lỗi với con, khiến con chịu khổ rồi. Tử Tranh nè, dì thay toàn gia đình dì nói với con một tiếng xin lỗi..."



Lục Tử Tranh vội vàng nói: "Dì, dì nói quá lời rồi, dù sao cũng qua hết rồi, không sao đâu ạ." Nói xong, cô đột nhiên bén mắt nhìn thấy cà mèn trên bàn, vội lảng sang chuyện khác cười đùa bảo: "Dì, cơm tối có phần con không ạ, con có hơi đói bụng..."



Giang mẹ nhìn dáng vẻ như thật sự đói bụng cực kỳ thèm ăn của cô, không nhịn được cười cong cả mắt, kéo Lục Tử Tranh đến bên cạnh bàn, vừa mở cà mèn cho Lục Tử Tranh, vừa liên tục từ ái đáp: "Có, có, đương nhiên là có. Dì còn chuẩn bị bánh ngọt cho con, con xem có thích không..."



Giang Hoài Khê đứng ở một bên, nghe lời xin lỗi của Giang mẹ, con ngươi ảm lại, đăm chiêu nghĩ nghĩ.



Chập tối, sau khi ăn cơm tối xong, Lục Tử Tranh muốn gặp bác sĩ điều trị chính của Giang Hoài Khê để hỏi thăm tình hình của Giang Hoài Khê, Giang mẹ liền dẫn Lục Tử Tranh đi.



Bác sĩ nói rõ tình hình thực sự của Giang Hoài Khê với Lục Tử Tranh, thẳng thắn bảo vì lúc Giang Hoài Khê phát hiện vẫn tính là sớm, trên phổi cũng không xuất hiện ổ bệnh lây nhiễm, do đó không có tính truyền nhiễm mà Giang Hoài Khê đã một dạo lo lắng. Nhưng mà, vấn đề lớn nhất của nàng bây giờ, chính là khí hung ở khoang ngực đã rất lâu không biến mất, nó đã hình thành một khoang phế, nếu khoang phế này có thể trừ khử, tất cả sẽ giải quyết dễ dàng thôi.
[2] dính: niêm mạc trong cơ thể, do bị viêm mà dính lại.



[3] nhũ danh: tên đặt lúc mới sinh.



[4] điếu văn: bài văn đọc khi làm lễ tang để bày tỏ lòng thương tiếc đối với người chết.



[5] vãn ca: bài hát đưa tang.



[6] Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ (trích từ Thước Kiều Tiên - Tần Quan)



Dịch thơ: Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.



Giải nghĩa thêm: Hai đứa con của Liên Huyên, một Niệm Niệm, một Tranh Tranh, Niệm có nghĩa là nhớ.



Đôi lời editor:



/07/2015.



Bản edit được bắt đầu từ 12/10/2016, kết thúc vào 18/04/2017.



Quả thật là có "hơi" trễ so với dự định, nhưng không sao, cuối cùng cũng đã full rồi.



Tác phẩm này có ý nghĩa rất quan trọng đối với mình, hai nhân vật trong truyện cũng giữ vị trí quan trọng trong lòng mình, dù chỉ là nhân vật hư cấu.



Nếu như bộ đầu edit vì chơi cho vui, thì bộ này quả thực mình đã dành hết tâm huyết cho nó, vì tấm lòng ngưỡng mộ, vì yêu thích, vì tình cảm, và một cái gì đó khó nói lắm, nên dù trong truyện có những kiến thức rất "căng não", mình cũng sẵn lòng ngồi cả giờ để tra, để truyền tải một cách dễ hiểu nhất đến cho người đọc.



Các bạn readers đã theo mình từ đầu đến cuối, cám ơn các bạn đã động viên và ủng hộ suốt khoảng thời gian qua, hy vọng sẽ còn gặp lại các bạn ở những tác phẩm mới.



Về truyện, mình sẽ không cảm nhận nhiều, chỉ muốn nói rằng kết này là HE, về thời gian GHK mất là độ tầm 50 51 tuổi khi Lục Tâm Miên đã 20 tuổi, phù hợp với quả quyết sống không quá 50 tuổi trước đây, và mình rất khó chịu đối với ai xem kết này là SE hay BE, không hợp ý thì xin lượn luôn chứ đừng comment mình ngứa mắt lắm.-.



Ngoài ra, không biết các bạn đã biết chưa, Mẫn Nhiên đã đăng một chương ngoại truyện (1) vào ngày 24/12/2016 xem như quà giáng sinh, mình nghĩ là sẽ còn ngoại truyện (2), (3) các kiểu, nhưng thời gian thì chỉ có hỏi tác giả hay ông trời thôi.



Và dĩ nhiên, mình sẽ tiếp tục dịch nó rồi.



Phiên ngoại (1) cũng sẽ lên sóng tuần này thôi, gặp lại các cậu sớm nhé.



Gửi các cậu lời Lục Tử Tranh đã từng nói ở



Hoài Khê, bầu bạn trăm tuổi, cuối cùng cũng phải từ biệt. Làm sao tôi không biết, có một ngày, cuối cùng chúng ta rồi sẽ chia lìa, chẳng qua là nhanh một chút hay chậm một chút mà thôi. Thế nhưng, kiếp này, có thể quen nhau yêu nhau với cậu, bất luận dài ngắn, tôi sớm đã đời này không tiếc. Vì thế, đừng ân hận, đừng áy náy, có thể được cậu yêu, là chuyện tốt nhất đời này tôi gặp phải.