Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 97 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Hoắc Khải Hàng là một người nghiêm túc. Có lẽ là bởi vì, trọng trách trên người hắn quá lớn, hắn quá được mong đợi, cuộc sống của hắn chỉ toàn những bồn bề xung quanh.



Hắn không có bạn, cũng không có thời gian để có những thú tiêu khiển bình thường của một con người bình thường, cho tới bây giờ, hắn được bồi dưỡng theo tính cơ giới hóa, hầu như không một ai có thể thấy được hỉ lộ ái ố của hắn. Dường như tất cả mọi người đều cho rằng hắn căn bản không có những hỉ lộ ái ố mà con người thường có. Tự luyện để trở thành người nối nghiệp ưu tú là trách nhiệm của hắn, phải biết tiết chế bản thân là năng lực hắn phải có sẵn.



Cho nên hắn trở thành một ông cụ non, mất đi tiếng cười bản năng.



Nhưng khi Ninh Sênh Ca xuất hiện, cô đã khơi lại cho hắn cái bản tính nguyên thủy nhất trong con người hắn.



Thiếu nữ này cũng không vì thân phận cao quý của hắn mà kính trọng, xa lánh hay hoảng sợ. Ngược lại cô rất dễ hòa mình với hắn.



Cô học thức phong phú có thể cùng hắn tán gẫu, cô là một người có tấm lòng rộng rãi có thể mang lại cảm giác mới mẻ cho trái tim sắt đá của hắn, cô không sợ khuôn mặt giống như băng sơn của hắn, còn có thể khiến hắn cười.



Đúng vậy, Hách Quân đã tận mắt chứng kiến Hoắc thiếu bị cô gái đó trêu chọc không nhịn được mà chỉ biết cúi đầu cười. Vào một đêm trăng tròn đẹp đẽ, hắn ôm chặt lấy cô gái thích đùa này lại, hung hăng hôn tới. Hắn dùng một hành động ngang ngược để phá vỡ khoảng cách mập mờ của bọn họ.



Hình ảnh ấy, Hách Quân nhớ rất rõ, bởi vì anh ta đã chứng kiến tận mắt.



Lúc đó, hình như Hách Quân muốn đến báo cáo chuyện gì đó với Hoắc Khải Hàng, theo người chỉ dẫn anh ta tiến vào hoa viên, từ xa anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng thân mật giữa hai người bọn họ, anh ta chỉ biết há mồm kinh ngạc, có chút kì quái, vừa cảm thấy đó là điều không ngờ, hóa ra Hoắc thiếu không phải là một cỗ máy mà hắn cũng là con người. Nếu là người thì luôn có tình cảm vốn có của một con người. Đối mặt với người con gái xinh đẹp như hoa thế này có thể xuân tâm manh động, đó là hành vi tự nhiên nhất của một người đàn ông trưởng thành.



Đêm đó, ánh trăng sáng trong, dưới ánh đèn đường, những đường nét được phác họa giống như tranh vẽ, duy mỹ, một nụ hôn rất dài, nó không quá nóng bỏng nhưng lại dây dưa không dứt.



Giây phút đó, Hách Quân thật sự có chút sợ hãi, anh ta sợ rằng sau chuyện này với tính cách mạnh mẽ của cô gái kia thì Hoắc thiếu chỉ có thể nhận một quyền thâm mắt, vì nắm đấm của Ninh tiểu thư chỉ nhận lí không nhận người.



“Ai, tại sao anh không nói tiếng nào lại cưỡng hôn tôi vậy?”



Nụ hôn dài triền miên đã chấm dứt, trong đêm xuân gió mát đưa tới vài lời oán trách của cô gái xinh đẹp, nhưng cô không giơ nắm đấm về phía Hoắc thiếu. Vì vậy, Hách Quân thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười. Hoắc thiếu của bọn họ xuất sắc như vậy, hắn luôn dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác phái.



“Em không thiệt thòi gì. Tôi cũng là lần đầu!”



Hoắc thiếu cúi đầu nói, đôi tay vững vàng ôm lấy hông của cô.



“Này, tôi không muốn hôn anh nên tất nhiên là tôi bị thiệt rồi! Anh... phải đền tôi... Không đúng, tổn thất này, anh không thể bồi thường được... Anh nói xem, tôi phải làm gì với anh mới có lợi đây!”



Cô gái tức giận túm lấy áo hắn uy hiếp.



“Bồi thường cho em một bạn trai! Như vậy không là có lợi cho em sao?” Thanh âm Hoắc thiếu hàm chứa ý cười, nghe vào có cảm giác giống một tên vô lại.



“Tôi không có ý định quen bạn trai!”



“Gặp được tôi thì em nên quen bạn trai!”



Cô gái phì cười một tiếng:



“Anh như vậy là muốn làm bạn trai tôi sao?”



“Ừ, tôi muốn mời em làm bạn gái tôi! Tiểu Mẫn, làm bạn gái tôi đi, được không?”



Hoắc thiếu âu yếm ôm lấy khuôn mặt của cô, thanh âm khàn khàn hỏi, âm sắc cũng lộ ra mấy phần khẩn trương. Một người đàn ông đến 24 tuổi vẫn chưa từng biết đến tình yêu, vậy có phải có chút không bình thường không?



Cô gái không trả lời mà hỏi lại:



“Vậy đầu tiên tôi hỏi anh, tôi làm bạn gái anh rồi thì tôi được lợi gì?”



“Tôi sẽ cưng chiều em, thương em, bảo vệ em, ngoài ra tôi sẽ không cho bất kì một ai bắt nạt em! Tôi sẽ nỗ lực làm một người bạn trai đạt tiêu chuẩn, để nhanh chóng thăng chức lên làm ông xã hoàn mỹ, rồi còn phải tích cực chuẩn bị trở thành một ông bố siêu cấp.”



Trong ấn tượng của Hách Quân thì Hoắc Khải Hàng chưa từng nói qua bất cứ lời đường mật nào, ngay cả đối diện với mẹ hắn, cách giao tiếp giữa hai mẹ con họ giống như dùng một công thức đã được định sẵn, chỉ theo một nhiệp điệu, một người căn dặn còn một người chấp hành thực thi, ngoài ra giữa họ không hề tồn tại tình thân chân thành khác.



Anh ta căn bản nghĩ có thể bởi vì Hoắc Khải Hàng quá thiếu thốn tình cảm gia đình bình thường nên đối diện với người khác phái mới trở nên lạnh lùng, quái gở như vậy.



Cũng chính đêm ấy đã khiến Hách Quân rõ một đạo lý: Những lời đường mật không nhất thiết phải học, khi một người đàn ông gặp được người con gái anh ta yêu sâu đậm thì cái bản năng vốn có đó sẽ tự nhiên bộc phát.



“Ức hiếp tôi? Ai lại có bản lĩnh ức hiếp tôi được? Hứ, Hoắc tiên sinh, lời này của anh có chút tự mãn!”



“Tôi nói là ức hiếp như vậy này!” 



Hắn cúi đầu hôn rồi lại hôn, cô gái lúc rời khỏi hắn còn lóe lên nụ cười né tránh, cuối cùng tránh không được, chỉ có thể gật đầu đồng ý:
“Mẹ, con không đi không được. Lần này, mẹ đừng ngăn cản con!”



Đối diện với ánh mắt quật cường này, Hoắc phu nhân không hề lưỡng lự giơ cánh tay lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quả nhiên người phụ nữ đó là tai họa, cô đã hoàn toàn thay đổi con trai bà ta... Nhưng giơ cánh tay lên nửa chừng thì không hề hạ xuống mà dừng lại trên không.



Hách Quân thở mạnh cũng không dám, chỉ đứng bên cạnh nhìn.



Hai mẹ con này đều rất cố chấp, không ai nhịn ai.



Nếu Hoắc phu nhân không có bản lãnh này thì làm sao bà ta có thể ngồi lên vị trí dâu trưởng của Hoắc gia cơ chứ?



Còn Hoắc Khải Hàng đã không còn là Hoắc Khải Hàng lúc nhỏ bị Hoắc phu nhân thao túng nữa. Mấy năm nay, hắn đã xây dựng được thế lực của riêng mình, trong tay nắm giữ tập đoàn tài chính đứng đầu cả nước. Hắn đâu thể lại bị Hoắc phu nhân thao túng được nữa.



Trong chuyện công, có lẽ mẹ con bọn họ còn có thể đồng lòng, nhưng trong chuyện tư, nhất là chuyện hôn sự, hiện tại hắn kiên quyết một bước cũng không nhường.



Ngón tay thon dài trắng trẻo thu lại thành nắm đấm, chậm rãi rút về.



“Tốt thôi, nếu con dám đi thì ta cũng dám hủy diệt Ninh Khuynh Vãn! Chỉ cần con không hối hận là được!”



Hoắc phu nhân căn răng nhấn mạnh lấy sáu chữ “Ninh Khuynh Vãn” và “không hối hận”.



Thanh âm này kì thật nói cũng không quá nặng nhưng nó có lực uy hiếp cực lớn.



Ninh Khuynh Vãn chính là con của Ninh Sênh Ca, và cũng là con của Hoắc thiếu.



Nếu như Ninh Khuynh Vãn bị hủy diệt, dù Ninh Sênh Ca có may mắn không chết thì cả đời này, Hoắc thiếu và Ninh Sênh Ca cũng không thể tiến tới với nhau, điều đó khó như lên trời.



Trong tình huống này, Hoắc thiếu chọn lựa thế nào, Hách Quân cũng không đoán được.



Hoắc Khải Hàng hít một hơi một sâu, bị ép đồng ý:



“Được, con sẽ không đi. Mẹ không thể động đến Vãn Vãn.”



Lúc này Hoắc phu nhân mới chậm rãi nói:



“Chỉ cần con không làm ra chuyện quá đáng thì ta cũng không động đến nó. Hiện tại, Vãn Vãn là bảo bối trong lòng của bà nội như ta. Khải Hàng, ta nói rồi, ta không thể lại phải đối chuyện của con và cô ta. Nhưng điều kiện tiên quyết của con hiện tại là phải lấy đại sự làm trọng. Đợi mọi chuyện yên ổn, con muốn đi đâu ta cũng không phản đối. Con muốn lấy ai ta cũng không có ý kiến. Nhưng hiện tại con bay đến đó, rời khỏi Quỳnh Thành rồi hậu quả thế nào? Con có suy nghĩ hay không? Không phải ta độc ác mà là thời cuộc không cho phép. Tóm lại, mấy ngày này, con phải nhẫn nại!”



Hoắc Khải Hàng không nói gì, Hoắc phu nhân thấy vậy liền dặn dò vài câu rồi giải tán đám nhân viên đang tăng ca.



“Hách Quân, cháu thay ta trông chừng nó! Ta đem Vãn Vãn ra ngoài xong, chúng ta sẽ cùng đi!”



Sau đó Hoắc phu nhân rời đi, Hoắc Khải Hàng dặn dò lại nhân viên.



Chút thỏa hiệp này cũng là bất đắc dĩ. Bởi vì quá yêu mà trở thành nỗi uy hiếp.



“Được rồi, nhưng sợ rằng hôm nay bay không được, sân bay đều tạm ngừng bay... Đợi tuyết ngừng rơi tôi sẽ đi!”



Hách Quân nói.



“Báo cáo.”



Trợ lý Tiền Đồng vẫn chưa tan ca đang ở ngoài gõ cửa.



“Vào đi!”



“Hoắc thiếu, phát hiện một chuyện kì lạ. Tấm bản đồ vệ tinh chỗ ngài muốn xem đã bị ai đó xóa sạch.”



Ngồi trên ghế, Hoắc Khải Hàng nghe thấy mà nổi da gà, hắn chợt ngồi thẳng lên, trong nháy mắt lại nghiêm mặt dọa người:



Là ai?



Rốt cuộc là kẻ nào đang dở thủ đoạn?



Không chỉ muốn mưu sát Tiểu Mẫn mà còn từng bước giành trước cơ hội, vắt óc suy tính muốn phá hủy tất cả những tin tức có liên quan đến cô ấy?