Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 98 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Lúc Ninh Mẫn và Đông Đình Phong trở về Đông gia đã là 6 giờ sáng, tất cả mọi người Đông gia đều ở đó, thấy hai chiếc xe khác cùng đi đã trở về từ lâu vậy mà không thấy xe của Đông đại thiếu và Hàn Tịnh đâu, gọi điện thì không ai nghe máy. Đối diện với tình huống như vậy, bất luận là Đông Lục Phúc hay Hà Cúc Hoa đều lo lắng, giống như có hàng ngàn con kiến đang làm tổ trong bụng vậy.



May mắn trời sáng cuối cùng bọn họ cũng trở về, lúc chiếc xe chậm rãi tiến vào nhất viên, Hà Cúc Hoa là người đầu tiên xông tới. Khi nhìn thấy người ngồi chỗ lái xe không phải là con trai mình, bà ngẩn người ra, lúc này, Đông Đình Phong từ bên ghế phụ đi ra. Bà xoay người đi ngược lại, nhìn thấy vai hắn đầm đìa một mảnh máu, bà vội vàng ôm hắn vào trong lòng.



“Cẩn Chi, con muốn dọa chết mẹ cháu sao? Con muốn dọa chết mẹ sao? Điện thoại thì không gọi được, mẹ còn cho rằng con đã xảy ra chuyện nữa chứ!”



“Xin lỗi mẹ, điện thoại con bị mất rồi. Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao!”



Đông Đình Phong cũng ôm lấy bà, sau đó ánh mắt hắn liếc qua một lượt, hình như tất cả mọi người đều ở đâu, Thôi Tán cũng có mặt, anh ta đứng ở cuối cùng, hai tay xỏ tay túi quần, dùng ánh mắt mỉa mai lạnh lùng liếc qua hắn, trên mặt anh ta có vài vết trầy xước. Tối qua, anh ta cũng đi cùng bọn họ.



Lúc xe hắn lao ra khỏi Đông Viên, tên tiểu tử kia đã xông tới chặn xe hắn lại.



“Thôi Tán, anh điên rồi sao? Muốn chết à?”



Lúc cửa kính được hạ xuống, Đông Đình Phong hung hăng nhìn anh ta, quát lớn.



“Đông Đình Phong, anh biết làm thế nào để tìm Hàn Tịnh đúng không? Hãy đưa tôi đi, tôi cũng muốn đi!”



Thôi Tán gào lên trong đêm đông lạnh giá.



Lúc đó, hắn không thấy rõ biểu cảm của người này, nhưng hắn nghe cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của anh ta. Đứa “em trai” này mặc dù lòng dạ khó lường, nhưng anh ta đối với Hàn Tịnh là thật lòng.



“Muốn đi thì lên xe của thất thúc. Nhưng ta cảnh cáo anh, nếu dám không nghe lệnh ta làm hỏng chuyện thì ta sẽ không tha cho anh.”



Hắn hung hăng ném lại một câu rồi lại tiếp tục lao xe đi.



Lúc ở kho hàng bỏ hoang, mọi người ai cũng có súng trong tay, độc nhất hắn không có, Thôi Tán muốn đi cùng hắn đi tìm Hàn Tịnh nhưng lại bị Đông Đình Uy mắng một câu:



“Cẩn Chi nhà chúng tôi đã được huấn luận đặc biệt, anh ngoài biết làm ba cái trò mèo ra thì còn có thể làm được cái gì! Mẹ khiếp, đừng có đi cùng Cẩn Chi mà liên lụy đến anh ấy. Cút về cho tôi!”



Thôi Tán chạm vào khẩu súng nhưng thực tế từ trước đến giờ anh ta ta chưa từng sử dụng.



Cuối cùng, anh ta cũng không đi theo. Nhưng tận mắt chứng kiến cảnh Đông Đình Phong mang người đi ra bị súng máy bắn phá. Dưới tình huống cấp bách như vậy, chỉ cần phản ứng không linh hoạt thì cơ thể sẽ lập tức giống như tổ ong vò vẽ, lỗ chỗ đầy vết đạn.



Cũng may, bọn họ đều không sao. Chỉ là giây phút đó, nhìn thấy bọn họ cùng vào sinh ra tử, từ đầu đến cuối hai người vẫn nắm chặt tay nhau, trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu.



“Nhanh, nhanh, nhanh, đưa bọn họ về phòng! Nhanh gọi bác sĩ Trần đến!”



Đông Lục Phúc nhìn thấy vai phải của cháu trai nhuốm một màu đỏ tươi, mí mắt liền trùng xuống, vội vàng phân phó.



Hà Cúc Hoa lau lau nước mắt, muốn đỡ con trai vào trong nhưng lại thấy Đông Đình Phong quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh xe. 



Ninh Mẫn lặng lẽ đứng nhìn hắn bị người nhà vây quanh, nhiều người như vậy nhưng không có một ai để ý đến cô. Ngay cả lão thái gia, người thương Hàn Tịnh nhất cũng chỉ tập trung vào người Đông Đình Phong. Nhưng ở đây cô có thể cảm thấy được mùi vị của “gia đình”, chỉ là nó không bao gồm cả cô ở trong đó.



“Lôi Lôi, mau đến đỡ chị dâu em. Cô ấy đi lại không tiện!”



Đông Đình Phong đột nhiên mở miệng khiến tất cả mọi người đều chú ý đến cô: Sắc mặt trắng bệch đứng trong gió, cô mặc rất ít, thân hình mảnh mai, đơn độc.



“Tịnh Tịnh, cháu bị thương sao?”



Đông Lục Phúc lúc này mới chú ý đến cô.



“Không sao ạ!”



Cô mỉm cười, Đông Lôi đã chạy đến đỡ lấy cô, còn cởi chiếc áo đang mặc bên ngoài khoác lên cho cô:



“Nhanh về nhà nào!”



Trên người cảm nhận được ba phần tình cảm ấm áp, trong lòng tựa hồ cũng được sưởi ấm, Đông Lôi không còn bài xích cô, hơn nữa còn rất thân mật.



“Cảm ơn!”



Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn.



Rất nhanh sau đó bác sĩ đã vội vã chạy đến, kiểm tra tình hình của hai người rồi kinh ngạc khi nhìn thấy vết thương được xử lý rất tốt, nhưng vì lí do an toàn, ông ta vẫn dùng thuốc khử trùng để rửa vết thương qu một lượt. Cuối cùng, tiếp nước biển cho cả hai người. Vết thương của Đông Đình Phong rất nặng nên hắn nằm trên giường, còn Ninh Mẫn nằm trên chiếc giường nhỏ ở thư phòng nghỉ ngơi. Đông Lôi cũng ở bên cạnh chăm sóc.



Đông Kỳ không ở đây, nó được Đông Dạng đưa đến nhà của mình. Nó vẫn không biết mẹ nó tối qua đã bị bắt cóc.




***



Ăn tối xong. Lúc Ninh Mẫn đi qua thư phòng, cô nghe thấy từ bên trong có truyền ra mấy tiếng nói rất nhỏ, hình như là Đông Đình Uy và Đông Đình Phong đang nói chuyện gì đó.



Vô tình cô nghe được một câu:



“Kho hàng bỏ hoang đó đã bị ai đó thiêu dụi, tất cả manh mối hầu như đã bị đốt cháy, thi thể cũng không thấy! Hơn nữa, lúc chập tối, toàn bộ khu đó đã bị san phẳng. Tiểu Sâm đến nói: Nơi đó sớm đã được quy hoạch để phá bỏ và dời đi nơi khác, sau vụ hỏa hoạn, công ty bất động sản phụ trách hạng mục này đã cho mười mấy máy ủi đến san phẳng tất cả. Toàn bộ những mảnh vụn ở đó được chuyển đến bãi phế thải phía Bắc...”



***



Tin tức này rất nhanh được truyền đến Quỳnh Thành.



“Cái gì? Toàn bộ 8 người đều gặp nạn sao?”



Nghe thấy tin tức này, người phụ nữ hạ lệnh bắn tỉa nhất thời kinh hãi, một lúc lâu sau mới nói rõ lên lời.



“Vâng, đây là tin tức số hiệu F200 phát ra lần cuối cùng!”



“Làm sao có thể? Vậy thi thể đâu?”



“Không thấy!”



“Cái gì mà không thấy? Bị Đông gia giấu sao?”



“Không phải! Một trận hỏa hoạn đã thiêu dụi cả nhà kho, tám thi thể đã bị biến mất một cách thần bí. Phu nhân, chuyện này có thể sẽ để lại hậu quả đáng sợ. Nếu lâu sau bọn họ không trở về đội, cấp trên nhất định sẽ điều tra, người nhà của bọn họ cũng sẽ làm loạn!”



Đúng là như vậy.



Người phụ nữ này vẫn luôn cau mày, bởi vì một kế sách sơ hở. Bà ta không thể để chuyện này bị phanh phui, để giữ được bí mật này, bà ta đã liều mạng sửa chữa nó, nhưng hiện tại xem ra, sơ hở càng lúc càng nhiều.



Lúc này đột nhiên điện thoại vang lên, tâm tư bà ta rối như tơ vò, bà ta rút điện thoại từ trong túi ra, nhìn thấy số này, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt, do dự một lúc mới nghe máy:



“Alo, có chuyện gì?”



Đầu dây bên kia, giọng nói của một nam nhân vang lên:



“Có thứ có lẽ bà sẽ cảm thấy hứng thú!”



“Xin lỗi, hiện tại ta không có hứng thú với cái gì hết!”



Bà ta không nhịn được, rất muốn cúp máy.



“Có phải vì chuyện tối qua mà phiền muộn không?”



Câu này thật sự quá có tính kích thích, nó khiến bà ta ngẩn người, hoảng sợ nói:



“Có phải ngươi đã nhúng tay vào? Mấy người đó là tay chân của ngươi?”



“Đúng, toàn bộ là tay chân của ta!”



Nam nhân mỉm cười vui sướng, giống như hắn ta vừa nghe thấy một câu chuyện cực kì thú vị.



Nhưng vì câu này mà sắc mặt người phụ nữ kia lại giống như bị bóp méo, tức giận đi qua đi lại, vừa loạn, vừa sợ rống lên hỏi:



“Mẹ khiếp rốt cuộc ngươi muốn gì?”



“Ta muốn gì thì bà rõ nhất. Quyền lực, còn cả đàn bà, ta đều muốn có!” Nam nhân cười nhạt ném tiếp một câu, “Nếu như nửa đời sau, bà không muốn ngồi trong tù thì hãy hợp tác với ta, đây là sự lựa chọn duy nhất cho bà!”



Nói xong liền cúp máy.



Tiếng “tút tút” vang lên, nữ nhân hung hăng ném điện thoại xuống đất khiến nó vỡ nát: Nhiều năm như vậy mà người đàn ông chết tiệt này làm sao vẫn như âm hồn bất tán không chịu buông tha cho bà ta. Hiện tại hắn ta còn biết rõ chuyện này. Đây là muốn bức bà ta vào con đường chết sao?



Ở một chỗ khác, nam nhân kia đang cực kì sung sướng: Trò chơi này càng lúc càng đặc sắc.



Tương lai, hắn ta muốn Hoắc gia và Đông gia đấu nhau một sống một chết, và Ninh Mẫn chính là mấu chốt cho tất cả, hắn ta làm sao có thể để cô dễ dàng chết như vậy?