Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 119 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Đối với Ninh Mẫn mà nói, ấn tượng của cô với Thường Hoan không

phải là vẻ đẹp của bà ta mà là ánh mắt. Ánh mắt đó đủ ôn nhu, cũng đủ

sâu thẳm, phát sáng, sâu đến mức khiến người ta không nhìn thấy đáy,

sáng đến mức khiến người ta cảm thấy có thiện cảm và thân thiết, nhưng

có chút trống rỗng và giả tạo.



Sau khi cảm giác này được hình thành trong đầu, ngay lập tức khiến cô cảm thấy khó tin.



Lẽ nào, đây là do cô có thành kiến với Thôi Tán thế nên mới không có thiện cảm với Thường Hoan?



Có lẽ phải, nhưng có lẽ là không!



Thôi Tán sống tại một căn hộ khoảng 200 m2 ở khu Kim Hoàng, được

trang hoàng rất tinh tế, nhìn chưa chắc đã thấy đẹp, nhưng và trang trí đều rất khéo, khiến căn nhà toát lên một loại không khí ấm áp, mỹ quan

ngăn nắp tự nhiên.



Thôi Tán nói đây là căn hộ anh ta thuê tạm thời.



Vừa bước vào cửa, Thường Hoan đã chạy đến ôm lấy cô, nói thật, cô rất ghét người khác có những cử chỉ thân mật động chạm đến da thịt mình,

nhưng đối diện với một người cố ý tỏ ra thân mật như vậy, cô cũng không

có cách nào cự tuyệt, cũng không thể nghiêm mặt quát nạt. Dù sao, hiện

tại thân phận của cô là Hàn Tịnh. Lúc cô quyết định đến đây thì cũng đã

tính đến chuyện này.



“6 năm vội vã đi qua nhanh như một giấc mơ, số mệnh luôn thích trêu

đùa con người ta như vậy. Nếu như lúc đầu, ta để Tiểu Tán trở về Đông

gia nhận tổ quy tông sớm một chút, thì có lẽ con và Tiểu Tán cũng không

xảy ra bị kịch như vậy. Aizzz, nói đi nói lại, đều tại ta không tốt. Lúc đó, chúng ta ở Mỹ, bị người của Đông gia giám sát, muốn về nước cũng

không được, mà muốn liên lạc với con cũng không xong… Con vốn là không

biết, lúc đó Tiểu Tán đã rất đau khổ. Sau này, ta nghe nói con đã kết

hôn, còn gả cho Đông đại thiếu, ta đã biết, duyên phận của con và Tiểu

Tán ở kiếp này coi như chấm hết…”



Ngồi xuống, Thường Hoan vuốt tay, nhớ lại những năm tháng gian khổ

trước đây mà cảm khái ngàn vạn lần, đôi mắt tràn đầy vẻ u buồn, tự trách mình, bà ta nhẹ nhàng quan sát cô và Thôi Tán:



“Một đôi yêu nhau như vậy, hợp nhau như vậy, nhưng lại không thể bước tiếp cùng nhau…”



Ngữ khí này toát nên một mùi nuối tiếc nồng nặc.



“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chỉ cần sau này, con có thể ở bên

Tịnh Tịnh, vậy là tốt rồi! Quá khứ qua đi đều không thành vấn đề!”



Thôi Tán cắt ngang lời Thường Hoan, rồi ném xuống một câu khiến mẹ anh ta ngây ngẩn.



Ninh Mẫn cũng vì vậy mà cau mày, loại khẩu khí quá kiên quyết này, thật sự khiến người ta cảm thấy đáng ghét.



“Sau này, các con thật sự muốn quay lại sao?”



Thường Hoan chần chừ liếc nhìn “Hàn Tịnh”, nhẹ nhàng nhắc nhở:



“Nhưng Tịnh Tịnh hiện giờ là chị… chị dâu của con!”



Hai chữ “chị dâu” này khiến Thôi Tán hừ lạnh một tiếng, một tiếng cười khểnh từ trong đáy mắt anh ta lóe lên.



“Cô ấy đã từng là vợ của con… Không phải Đông Đình Phong đã cướp

người sao? Chỉ cần bọn họ ly hôn, con sẽ rước cô ấy về, không hề phạm

pháp… Bọn họ cũng không thể quản.”



Ngữ khí đó làm sao lại khiến người ta có cảm giác anh ta đối với chuyện này đã nắm chắc phần thắng vậy?



Lúc trước, cô đã nói rất rõ với anh ta, sau đó cắt đứt tình cảm,

nhưng dễ dàng nhận thấy, lúc ấy, anh ta không có chút gì đau khổ.



“Cha con bên kia, sợ rằng… Đây là vì con muốn lấy Tịnh Tịnh, không có ý định lấy lại thân phận của mình sao?”



Thường Hoan lộ ra vẻ buồn rầu, con trai tính nết thế nào, bà là người rõ nhất, nhưng để hiểu rõ được chuyện này, cho dù vấp phải khó khăn

cũng không dễ gì thay đổi.



“Mẹ, trong chuyện này, ai cũng đừng mong con sẽ đổi ý! Mẹ cũng đừng khuyên. Con đối với Tịnh Tịnh, thủy chung như một!”



Hai mẹ con nhà này, kẻ hát người phụ họa, có qua có lại, thực sự rất êm tai.



Ninh Mẫn một câu cũng không nói, điềm đạm nhìn ngắm, không lộ ra đến nửa phần biểu cảm.



Thường Hoan trầm mặc một lúc, yếu ớt nói:



“Con làm như vậy tất sẽ rất khó sống trong Đông gia, nhưng nếu như

các con vẫn kiên trì ở bên nhau, ta cũng không phản đối, chỉ là, sau này Ba Thành không thể ở lại. Tiểu Tán, thật sự nếu có ngày đó, con hãy đưa Tịnh Tịnh sang Mỹ! Mặc dù không có tài sản của Đông gia, nhưng dựa vào

bản lĩnh của con, vẫn có thể sống qua ngày… Về phần ta, hãy chôn ta ở Ba Thành, đây chính là nơi ta và ba con gặp gỡ rồi yêu nhau… Lá rụng về

cội, đó mới là kết quả tốt nhất.”



Bà ta khẽ mỉm cười, giữa hai lông mày toát ra vẻ ưu buồn, còn mang theo vài phần cổ vũ, ủng hổ.



Kì lạ, người phụ nữ này tại sao không chịu lấy ai khác?



Ninh Mẫn hiếu kỳ nhìn chằm chằm.



Thôi Tán cúi mặt, nét u ám trên mặt lóe lên chút tàn độc, nhưng rất

nhanh đã bị anh ta thu lại, nở một nụ cười ấm áp như gió mùa xuân:



“Mẹ, ngày hôm nay vui như vậy, tại sao mẹ lại nghĩ đến mấy chuyện
“Một câu, có muốn làm bạn gái tôi không? Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ lần này thì sẽ không có lần sau, tôi cho cô 3 giây suy nghĩ… Một, hai…”



“Được!”



Anh ta cố ý đọc nhanh, và cô trả lời cũng đặc biệt nhanh, nói xong

liền đỏ mặt muốn chạy, còn anh ta thì vui sướng như giành được một bảo

vật quý báu. (Dịch giả: Blacktulip)



Tình yêu thuận lợi vô cùng.



Cô chỉ có một yêu cầu là không được công khai, cô sợ trở thành đối

tượng bị các nữ sinh khác tấn công, cũng là bởi vì cô có một bà mẹ kế

hám tiền.



Lúc mới yêu rất thuần khiết.



Bắt đầu từ việc đơn giản nhất là nắm tay, bọn họ dần dần thành người

yêu, sau mấy tháng hẹn hò, bọn họ có quyền động chạm thân thể đối

phương. (Dịch giả: Blacktulip) Anh ta đề cập đến, còn cô cũng cho đi

không chút do dự.



Từ lúc mới bắt đầu này, anh ta tận hưởng cảm giảc hạnh phúc do cô

mang lại, cùng với quyền chủ động. Cô rất nghe lời anh ta, thỉnh thoảng

có cãi nhau, nhưng chỉ cần anh ta hôn một cái thì tất cả lại ổn.



Ai có thể ngờ rằng, sau 6 năm, cô gái này lại một lòng muốn cự tuyệt anh ta, làm ngược lại hoàn toàn với anh ta.



Hôm đó còn hung hăng cho anh ta mấy cái tát, mỗi một lần cô đều khiến anh ta cứng họng.



Lòng tự tôn của anh ta bị đả kích trầm trọng, rất lâu mới hỏi:



“Tịnh Tịnh, tình cảm của chúng ta… em không muốn bù đắp lại sao?”



“Đã mất rồi không thể tìm lại được, cứ cho là có tìm lại được nhưng

vật còn người mất, đã không còn tình cảm như lúc đầu. Huống hồ anh đã có tiểu thư họ Giang…”



“Chuyện đó anh có thể giải quyết được!”



“Hà tất vì quay lại với tôi mà hai gia tộc hiềm khích, đây không phải hành động của một người thông minh nên làm…”



“Anh muốn có một gia đình. Gia đình ấy chỉ có em mới có thể cho anh!”



Thôi Tán nói chắc như đinh đóng cột, không chịu từ bỏ.



Lúc này, điện thoại vang lên, anh ta nhận máy, còn cô nhân cơ hội này đi ra sân thượng, nhìn ngắm xung quanh.



Không biết có phải do mặc ít hay không, mà cô tự dưng chảy nước mũi,

liền đi xuống nhà tìm một chiếc khăn giấy lau mũi, lúc đi ném, vô tình

phát hiện có một lọ thuốc ở trong thùng rác.



Cũng không biết từ linh cảm nào, cô liền nhặt lọ thuốc lên, là: Estazolam (một loại thuốc ngủ), ngày sản xuất: 6/1/2012.



Theo những gì cô biết, loại thuốc này chủ yếu dùng để chống lo nghĩ, mất ngủ, không thể sử dụng với số lượng lớn.



Vấn đề là tại sao lọ lại trống không?



“Đến đây, đến đây, ăn canh đi!”



Ninh Mẫn lại ném chiếc lọ cùng chiếc khăn giấy trên tay vào thùng rác.



***



Đợi đến khi Thôi Tán nói chuyện điện thoại xong, lên mạng giải quyết

nốt phiền phức rồi quay lại phòng khách thì nhìn thấy Hàn Tịnh đang ngủ.



Lúc này, Thường Hoa từ bếp đi ra.



“Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nãy cô ấy không phải la hét muốn đòi về sao? Tại sao lúc này lại ngủ vậy?”



“Có thể là mệt… Con bế Tịnh Tịnh lên phòng ngủ một chút, đợi nó tỉnh

dậy rồi đưa nó về.” Thường Hoan mỉm cười nói, “Mẹ đi nấu cơm. Đợi một

chút nữa chúng ta cùng ăn.”



“Vâng!”



Thôi Tán cúi xuống bế cô lên đưa đến phòng mình, kinh ngạc nhìn cô

nằm yên lặng trước mặt, vẻ đẹp đó, cánh môi đó khiến anh ta không tự chủ được muốn hôn. Nhất thời, dục vọng kích thích, rất muốn hôn cô, nhưng

chính lúc này đột nhiên cô xoay người, vùi mặt trong chăn.



Anh ta mỉm cười, cũng không xuống dưới nhà giúp mẹ nấu cơm mà yên tĩnh ngồi đó, nhìn ngắm, hưởng thụ giây phút ấm áp này.



***



Khi đó, Hà Cúc Hoa nhận được một tấm ảnh: Đứa con dâu Hàn Tịnh của bà đang nằm e ấp trên giường một người đàn ông, Thôi Tán thì cúi đầu hôn…



Bà ta lần nữa sôi máu, tức giận tìm đến thư phòng, nơi Đông Đình Phong đang ngồi đọc sách để cho hắn nhìn:



“Con nhìn xem, nhìn kĩ vào, dẫn sói về nhà rồi! Bọn họ đã lên giường với nhau rồi!”



Đông Đình Phong vừa nhìn, ánh mắt nguy hiểm không kìm được nhắm lại.