Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 120 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Cơm canh đều đã chuẩn bị xong, Thường Hoa đi lên gõ cửa phòng con trai, cửa không có khóa, con trai đang ngồi tựa trên giường, dùng tay

chống đầu, ánh mắt dán chặt vào người con gái đang nằm trên giường, khóe môi khẽ cong lên, một tay đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc, cúi đầu ngửi mùi thơm. Nét mặt thư thái ấy bà ta chưa từng nhìn thấy trong suốt 6 năm

qua.



Hình ảnh này giống như trước đây, con trai bà vẫn rất yêu Hàn Tịnh.



Thường Hoan nhìn ra, sự yêu thích ấy chỉ sợ đã không đơn giản là mê

hoặc vẻ bề ngoài, mà xuất phát từ trái tim. Đồng thời, tình cảm ấy đã

sớm ngấm vào tận sương tủy.



Mặc dù trước đây Thôi Tán đã rất hận Hàn Tịnh, hận cô đứng núi này

trông núi kia, thế cho nên bọn họ mới cầu cứu người khác, sau khi thoát

khỏi vòng kiểm soát của Đông gia, anh ta không hề nhắc đến chuyện về

nước. Sau đó, anh ta quen không ít cô gái, mỗi người đều mang trên mình

chút gì đó giống Hàn Tịnh, nhưng mỗi lần yêu đều rất ngắn. Người lâu

nhất cũng chỉ một năm, còn những người khác, đều không quá 3 tháng.

Người chia tay nhanh nhất là một tuần.



Lúc đó, Thường Hoan trông thấy lắc đầu khuyên con trai:



“Nếu không từ bỏ được, tại sao không trở về để hỏi cho rõ ràng?”



Anh ta nói:



“Cô ấy đã là người đàn bà của người khác, hỏi rõ rồi thì làm sao?”



“Chí ít con có thể quên được. Có thể sống cuộc sống bình thường.”



“Cái gì mới xem là cuộc sống bình thường? Con như vậy không tốt sao?”



“Không tốt. Muốn quên không quên được. Con luôn muốn quay lại, sống trong sự sự giày vò. Đi đi! Hãy đi tìm cô ấy!”



Sau đó, anh ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định trở về nước.



Hiện tại nhìn thấy con trai như vậy, bà ta không khỏi lắc đầu, mỉm

cười, bọn họ đã từng rất yêu nhau, có lẽ là tuổi thanh xuân, cho nên,

đối với việc động chạm cơ thể có một sự lưu luyến không thể dứt được. Bà ta nhớ, hai người bọn họ đã từng một ngày một đêm không ra khỏi phòng.



Lúc đó, bà ta đã từng nhắc nhở: “Cần kiềm chế, Tịnh Tịnh còn đang đi học, con cũng vậy, nếu có thai thì không tốt đâu…”



Thôi Tán cười cười, vẻ mặt ngượng ngùng nói:



“Không sao, bọn con có dùng biện pháp.”



Thường Hoan nói:



“Khó tránh khỏi cá lọt lưới… An toàn cũng không phải thừa…”



Bà ta từng nhìn thấy trong thùng rác có 5, 6 cái ***



Thiếu niên thì cuồng nhiệt, cái gì cũng không quan tâm, không giống

như hiện tại, Thôi Tán chỉ yên lặng nhìn nhắm. Thậm chí không có ăn

như hổ vồ.



“Vẫn chưa tỉnh sao?”



Cửa không đóng, Thường Hoan bước vào, nhìn cô gái đang ngủ ngon lành, nhỏ tiếng hỏi:



“Đã hơn tám giờ rồi… Có cần gọi nó dậy không?”



Thôi Tán cau mày:



“Nha đầu này, tại sao lại giống trước kia như vậy, khả năng ngủ thật là…”



Trước đây, cô và anh ta nồng nhiệt xong, cô liền lăn quay ra ngủ, vừa ngủ liền giống như lợn quay vậy, lay thế nào cũng không tỉnh, anh ta

hay trêu cô thể lực quá kém. Hiện tại, cô vẫn như vậy, ban ngày ban mặt, hơn nữa cô cũng không làm gì, tại sao lại có thể mệt quá ngủ quên như

vậy?



“Bỏ đi, để cô ấy ngủ, tỉnh dậy cô ấy lại muốn về.”



Cô như vậy mới giúp anh ta có cơ hội lại cùng cô chung giường chung gối.



Thường Hoan cau mày: “Không về, có ổn không?”



“Không sao. Bọn họ sẽ sớm ly hôn thôi!”



Miệng nói là như vậy, thật ra trong lòng anh ta cũng không thể chắc

chắn. Đông Đình Phong biết anh ta đưa Hàn Tịnh về nhà, nếu như cô không

trở về, thì Đông Đình Phong sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua hay sẽ lập tức ký đơn ly hôn?
có tốt thì cũng không khá hơn chút nào. Ở đây không có chỗ cho cô nói…”



Hà Cúc Hoa lạnh giọng quát.



Mặt Thường Hoan thoáng chút trắng bệch, cả người lảo đảo muốn ngã, cắn răng, sự phẫn nộ kiềm nén suốt cuối cùng trỗi dậy:



“Hà Cúc Hoa, đây hình như là nhà tôi, không phải Đông gia các người,

cũng không phải Hà gia của bà… vậy tại sao tôi lại không có quyền nói

chuyện. Bà dựa vào cái gì mà chạy đến đây rồi trưng bộ mặt đó với chúng

tôi. Tôi không có tức giận chuyện con dâu của tôi bị cướp đi, hôm nay bà lại còn chạy đến đây sinh sự?



Hà Cúc Hoa, nếu không có bà, cả đời này của tôi làm sao lại đau khổ

như vậy. Con trai, con dâu tôi sao có thể bị các người chia rẽ được?



Người nên tức giận là tôi! Ban đầu tôi mang thai trước bà, nếu như

không phải phụ thân bà ở sau ép Diệu Hoa, bà cho rằng bà có thể là vợ

chính thức của Diệu Hoa sao?



Bà và Diệu Hoa kết hôn, hoàn toàn là do chủ ý của Đông lão gia, Diệu

Hoa xuất phát từ chữ hiếu mới gắng gượng kết hôn với bà, sau khi kết

hôn, không phải các người đã có thời gian rất lâu không ngủ cùng phòng

sao?



Diệu Hoa nói với tôi, ông ấy căn bản không muốn lấy bà, sau đó, Đông

Lục Phúc thấy lời hẹn ước của chúng tôi nên giăng bẫy với ông ấy ở công

ty, nên mới có chuyện hai người lấy nhau, rồi sau này, khi tôi phát hiện mình có thai, ông ấy liền muốn ngả bài với bà, định cùng bà ly hôn… Nếu như không phải Đông Lục Phúc đứng đằng sau ngăn cản thì hai người đã

sớm ly hôn rồi…



Hà Cúc Hoa, vị trí con dâu trưởng Đông gia đáng nhẽ là của tôi, nếu

như không phải bà có một phụ thân quyền thế, bà thấy bà có thể ngồi lên

vị trí đó sao? Đó đơn giản chỉ là si tình vọng tưởng…”



Những lời này, nói không nặng không nhẹ, nhưng từng câu, từng chữ lại có thể xé tan cõi lòng.



Hà Cúc Hoa đã từng cảm thấy hạnh phúc rất nhiều, lúc này, bà cũng cảm thấy đau khổ rất nhiều, vào lúc này đây, sự kiêu ngạo của bà đang bị

chà đạp mạnh mẽ, nhưng là lại không thể phản bác.



“Mẹ…”



Đông Đình Phong cau mày, đỡ lấy mẫu thân đang bị đả kích bởi những

lời lẽ kia, lúc trước, hắn đã từng nói với bà đừng tới, nhưng bà vẫn

muốn đi cùng. Thường Hoan hiền lành đây sao?



Nếu bà ta hiền lành thì sẽ không thể xảy ra biến cố như ngày hôm này. Người phụ nữ này tuyệt đối rất đáng sợ.



Hắn lại lần nữa lạnh lùng quét mắt qua một lượt, ánh mắt lạnh căm căm khiến người khác run sợ, môi khẽ động, những lời không nhanh không chậm phát ra:



“Trong sổ tay của phụ thân tôi viết một câu như vậy: Có vài người nhìn qua thuần khiết đẹp đẽ, nhưng thực tâm lại đáng ghét. Thường Hoan, Thường Hoan, tôi cho rằng cô sẽ là chốn bình yên của tôi, bầu bạn kiếp

này khiến tôi vui cười mà ở lại, nhưng không ngờ rằng, cô chỉ xem tôi là ví tiền sao? Nếu như kiếp này có thể sống lại, tôi nguyện không muốn

quen biết cô. Đây là những gì sau khi ba tôi nhìn rõ con người bà, đó là ấn tượng cuối cùng.



Thường Hoan, có lẽ ba tôi đã từng yêu bà, nhưng sau này, sự tồn tại

của bà chỉ là vết nhơ mà ông ấy muốn liều mình gột rửa. Xin hỏi, bà kiêu ngạo cái gì ở đây mà nói xằng nói bậy? Miệng đầy những lời nói dối tự

cho rằng bà đã từng là người ông ấy yêu nhất…”



Đây chính là điểm lợi hại của Đông Đình Phong, thường không thích

phản khích, nhưng một khi phản kích thì tính sát thương rất nặng.



Thường Hoan bỗng chốc nghẹn lời, nét mặt phức tạp hiện rõ trên mặt,

cuối cùng chỉ còn thần sắc trắng bệch, nhưng bà ta rất nhanh chóng khôi

phục lại tự nhiên, hơn nữa còn cười giễu cợt:



“Đông đại thiếu không hổ là Đông đại thiếu, thật sự rất có khả năng biên soạn.”



“Ai đang diễn kịch, ai đang biên soạn thì hãy đợi xem đến lúc cuối cùng! Tôi rất nhẫn nại!”



Đông Đình Phong lãnh đạm, nhìn về phía Trần Tụy:



“Đỡ lấy mẹ ta đi ra.”



Hắn xoay người muốn ôm lấy nha đầu đang nằm trên giường kia.



Chính lúc này, một cảnh tượng khó tin, cực kỳ quỷ dị xảy ra, vốn là

cô đang ngủ rất say, đột nhiên lại ngồi dậy, không riêng gì Đông Đình

Phong kinh ngạc người mà tất cả mọi người đều ngẩn ra…



Đây là chuyện gì?