Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 122 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Rượu đưa lên, bản tin vẫn tiếp tục, trên màn hình lớn toàn là ảnh của Hoắc Khải Hàng và Tiền Viên:



Một tấm ghi lại cảnh chàng trai phong độ mở cửa xe cho cô gái, cô gái xấu hổ e ấp mỉm cười, túm váy lên xe…



Một tấm là cô gái không cẩn thận vấp ngã, chàng trai đúng lúc đỡ lấy cô gái, còn cô gái mỉm cười dựa sát, bức ảnh rất đẹp…



Còn một tấm là cảnh đêm khuya vắng vẻ không người, người đàn ông dừng chân trước một bãi hoang, hai tay xỏ túi, đưa mắt nhìn về phía trước,

con ngươi sâu không thấy đáy, cô gái khoác chiếc áo khoác ngoài của

người đàn ông, sóng vai bước đi, thâm tình không ngoái đầu lại…



Tấm đó là ảnh hai người sau lúc cuộc họp kết thúc, tấm ảnh không có

bất cứ ám muội gì, mặt Hoắc Khải Hàng lãnh đạm, không lộ ra bất cứ biểu

cảm gì, nhưng ánh mắt Tiền Viên nhìn Hoắc Khải Hàng vẫn thâm tình như

trước, đủ khiến báo giới sôi sục.



Tấm cuối cùng là đám truyền thông đang vây quanh Hoắc phu nhân, hỏi

một số vấn đề nhạy cảm, cuối cùng, có một kí giả kênh giải trí hỏi đến

vấn đề rất nhạy cảm:



“Xin hỏi phu nhân, sau quốc tang và tổng tuyển cử kết thuốc, có phải

Hoắc gia sẽ theo quy tắc tổ tông, nội trong 3 năm không có hỉ sự; hay là theo như tin tức của phu nhân Thủ tướng công bố trước đây, nội trong

năm nay, Hoắc thiếu sẽ tổ chức hôn sự?”



Hoắc phu nhân bình tĩnh nhìn vào ống kính, cử chỉ đoan trang đúng mực, suy nghĩ rồi mới nói:



“Hiện tại, hỏi chuyện này có chút không phù hợp. Nhưng vị tiểu thư

đây đã hỏi như vậy nên tôi cũng trả lời. Chỉ một lần này, không nói lại

lần sau.”



Ký giả đó vội vàng nói: “Cảm ơn phu nhân đã phối hợp!”



Tiếp đó, Hoắc phu nhân cũng nói:



“Hoắc gia là hoàng tộc cuối cùng, có truyền thống hơn 300 năm nay ở

Đông Ngải Quốc. Giữ hiếu là một trong số truyền thống lâu đời của Hoắc

gia. Lão gia Hoắc Kiến Quốc là nhân vật truyền kì của Hoắc gia chúng

tôi, hơn nữa còn là người đứng đầu cả nước, là trưởng tộc của Hoắc gia.

Lần này, nước nhà mất đi anh tài, gia tộc mất đi người thân, theo quy

tắc tổ tiên, phàm là người của Hoắc gia đều phải giữ đạo hiếu. Nhưng do

tuổi của Khải Hàng không còn nhỏ, chuyện hôn sự cũng là vấn đề mà Hoắc

lão gia luôn quan tâm. Cho nên, Hoắc lão phu nhân đã thông qua cả gia

tộc, quyết định để tang 8 tháng. Về phần hôn sự của Khải Hàng, 8 tháng

sau sẽ lại quyết…”



“Cảm ơn Hoắc phu nhân đã trả lời tường tận như vậy. Vậy xin hỏi phu

nhân một câu nữa, tân nương của Hoắc đại thiếu đã được chọn chưa?”



Ký giả đó lại lần nữa săn hỏi.



Hoắc phu nhân cười cười, liếc nhìn Hoắc Khải Hàng và Tiền Viên đang

chụp ảnh, sau đó cái gì cũng không nói, ý tứ trong ánh mắt không phải ai cũng có thể hiểu được…



Nhìn thấy tin này, Kiều Sâm cũng không cảm thấy lạ, Hoắc gia đang

trong thời gian tổng tuyển cử, hầu như ai cũng biết, chuyện con trưởng

Hoắc gia Hoắc Trường An và vợ ông ta bằng mặt không bằng lòng, nhưng lần này, bọn họ vì mong muốn vị trí lãnh đạo lần nữa vào tay Hoắc gia nên

cả nhà 3 người hiếm thấy cùng tham gia hội nghị, đây là thủ đoạn mà các

chính trị gia hay dùng.



Xem xong đoạn tin này, khách trong quán cũng đoán này đoán nọ:



“Aizz, các anh nói xem, nếu Hoắc Trường An lên cầm quyền, liệu vị trí của Hoắc phu nhân đó có thể ổn định không? Gia tộc nhà bà ta có bị

thanh lọc luôn không?”



“Lẽ nào anh không thấy sao? Người đàn bà này vì sợ vị trí bị lung lay mới lôi kéo Tiền gia, đây rõ ràng là muốn căn bằng lực lượng với Hoắc

Trường An. Chỉ có Hoắc Khải Hàng đương chính thì địa vị của bà ta mới có thể chắc chắn hơn…”



“Có lý, có lý. Nói như vậy, hôn sự này đã có tám, chín phần chắc chắn?”



“Đó là khẳng định! Vị trí Thủ tướng đó, ai không mong ngồi lên chứ?

Cố Thủ tướng Hoắc Kiến Quốc mới 28 tuổi đã ngồi lên vị trí Thủ tướng.

Suốt 60 năm, quyền lực tuyệt đối, có thể hô phong hoán vũ, đại thế thiên hạ, người đàn ông nào không muốn lên chứ?”



Ninh Mẫn càng nghe càng cảm thấy chói tai, buồn bực bắt đầu ăn, một ngụm rượu, một miếng mì, một miếng thịt, lại một ngụm rượu.



Đúng rồi, quyền lực người đàn ông nào lại không thích?



Hoắc Khải Hàng từ nhỏ đến lớn sống trong cái vòng đó, được bồi dưỡng

giống như người kế nhiệm, tất cả những gì nghe thấy, nhìn thấy chỉ toàn

là sự đấu đá quyền lực, ngay cả hắn và ba hắn cũng coi nhau như người xa lạ. Nếu như hắn muốn có tất cả, không chỉ phải đánh bại người khác, mà

còn phải đánh bại cả ba hắn mới có thể nắm chắc quyền lực trong tay. Cho nên, luôn sẽ có cái mất đi. Thân ở vị trí này, số phận không do mình

quyết định.



Nghĩ đến “số phận không do mình quyết định” mà cô lại cười khổ: Cô rốt cuộc vẫn đang thay hắn bào chữa cho hành vi của mình sao?



Trải qua tất cả mọi chuyện, nếu có người hỏi cô:



“Ninh Mẫn, hiện tại cô hận Khải Hàng hay vẫn còn yêu anh ta?”



Cô không thể nói là yêu hay hận.



Bởi vì đó là loại tình cảm phức tạp đan xen cả yêu và hận, yêu nhiều

nên hận nhiều, khiến trái tim cô đau khổ, chỉ có thể liều mạng uống

rượu, giống như chỉ có men say của rượu mới có thể dập tắt được nỗi đau

đang cháy rực trong lòng cô.



Rượu, đúng là rượu tốt, ngọt, thuần, nồng độ rất cao, phụ nữ rất ít

ai thích uống rượu, hơn nữa uống mạnh như vậy lại càng hiếm thấy. Độ

ngấm của rượu này rất lợi hại…


Một lúc thì khóc, cô nắm lấy bình rượu tưới xuống đất, giống như đang làm lễ tế vong hồn, rồi mở miệng la ầm lên:



“Đến đây, đến đây, cùng tế các anh em tốt của tôi… Tôi nhất định sẽ không để họ chết vô ích… Nhất định…”



Một lúc lại cười, cô cau mày nâng má mắng:



“Anh không biết, Đông Đình Phong rất vô sỉ… Tại sao tôi lại đen đủi mà gặp phải anh ta vậy…”



Một lúc cô lại lộ ra vẻ mê mang, không biết ngã ra, rồi lại ngồi lại thì thầm:



“Anh nói tôi nên làm gì? Có nhà không thể về, có cha không thể gặp, rốt cuộc tôi còn đen đủi đến mức nào?”



Nửa đêm, tính tiền, anh ta cõng cô ra khỏi quán mì, ngoài trời gió thổi, anh ta nghe thấy cô lầu bầu mắng:



“Đông Đình Phong, anh cút đi, không được cõng tôi, không được chạm

vào tôi… Biết tôi không phải Hàn Tịnh mà anh vẫn dám chọc giận tôi sao?

Anh có tin tôi dẽ đánh nát đầu anh không?”



Anh ta càu mày: Đông Đình Phong cũng biết chuyện này?



Xe để ở bãi đỗ dưới hầm, anh ta định đưa cô Hàn Tịnh giả mạo này về, ngày mai đợi cô tỉnh rượu sẽ từ từ hỏi chuyện.



Nhưng đáng tiếc không được như ý muốn.



Chưa đến cửa bệnh viện, trên đường vắng vẻ, một cái bóng cao lớn tiến lại gần, anh ta tập trung nhìn: Đó là Đông Đình Phong.



Kiều Sâm bất giác đứng yên, con ngươi lóe lên vẻ băng lãnh:



“Đưa Hàn Tịnh cho tôi!”



Đông Đình Phong chặn đường.



“Không!”



Kiều Sâm đột nhiên cự tuyệt, muốn đi vòng qua người hắn, nhưng Đông

Đình Phong đâu có làm theo ý anh ta, hắn lại ngăn cản, cau mày nhắc nhở:



“Kiều Sâm, cô ấy là vợ tôi!”



“Hàn Tịnh là vợ anh, nhưng cô ấy không phải!”



Ánh trắng có chút lãnh bạc, chiếu vào hai người lại càng lãnh bạc hơn.



“Đông Đình Phong, hiện tại tôi phải đưa cô ấy về nhà. Nếu anh muốn đưa cô ấy về, vậy được thôi, hãy giao Hàn Tịnh thật ra đây!”



Kiều Sâm dùng thanh âm lạnh như băng ném xuống một câu.



Đông Đình Phong hơi ngẩn người, trên mặt lộ vẻ phức tạp nhưng lại biến mất.



“Có phải anh rất buồn vì tôi cũng biết?”Kiều Sâm hất cầm về phía sau, “Rượu quả nhiên là thứ tốt…”



Bỗng chốc Đông Đình Phong đã hiểu, là cô gái ngốc này uống say nên lỡ miệng… Đầu hắn có chút đau, suy nghĩ một chút mới nói:



“Kiều Sâm, đưa người cho tôi, cậu muốn biết cái gì, ngày mai đến biệt thự của tôi, tôi sẽ nói rõ với cậu…”



“Đừng mơ tưởng!”



Kiều Sâm nhìn thấy nét khẩn trương trên mặt của Đông Đình Phong.



Hắn ta có ý với Đông phu nhân giả mạo này?



Vậy Hàn Tịnh tính làm sao?



Kiều Sâm hung hăng lùi lại về phía sau mấy bước, Đông Đình Phong

không có bức tới, nhưng một lúc sau, cánh tay anh ta bị người giữ chặt

lấy, phía sau đột nhiên có hai bóng đen đang giữ anh ta. Là hai vệ sĩ

của Hàn Tịnh.



“Các người muốn làm gì? Đông Đình Phong…”



Anh ta làm sao cũng không thoát khỏi vòng vây của hai người này, chỉ

có thể nhìn người đàn ông đó bước tới, rồi ôm lấy người phụ nữ trên lưng anh ta, từng bước từng bước vững vàng rời đi, không thèm để ý đến anh

ta…



Rồi tận mắt nhìn thấy chiếc Bentley của Đông Đình Phong biến mấ.



Kiều Sâm hét lên một tiếng, muốn phóng xe đuổi theo, đợi đến lúc tìm

được xe thì phát hiện bánh xe bị xẹp, anh ta tức giận đạp vào xe, vừa

chửi, vừa gọi điện cho Đông Đình Phong.



Nhưng tên kia không hề nhấc máy.



“Đông Đình Phong, chuyện này chúng ta chưa xong đâu.”



***



40 phút sau, chiếc xe dừng lại ở Vườn Tử Kinh, Đông Đình Phong bế con mèo say khướt lên lầu, nhẹ nhàng đặt xuống giường.



Chính lúc này, cặp mắt của con mèo say ấy hơi lườm một chút, nghiêng

đầu, nhìn hắn, cặp lông mày thanh tú nhíu lên, miệng còn lẩm bẩm một

câu:



“Đông Đình Phong? Sao lại là anh? Kiều Sâm đâu? Ồ, tôi muốn uống rượu với Kiều Sâm, không muốn uống với anh… Hóa ra tửu lượng của Kiều Sâm

lại tốt như vậy, còn lừa tôi nói anh ta không uống rượu… Hì, tất cả các

người đều là kẻ lừa gạt… Thôi Tán là tên lừa đảo, Thường Hoan là tên lừa đảo, Đông Đình Phong là tên lừa gạt, Hoắc Khải Hàng cũng là tên lửa gạt…”